Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh ta nói đến đây bèn nâng một ly rượu lên nói với Ngô Bình: "Chúng ta uống một chén".

Ngô Bình cụng ly với anh ta rồi uống cạn rượu. Sau đó, anh ta bỏ ly xuống quay đầu đi thẳng một mạch. Đám Diệp Ngưng Băng đuổi theo nhưng cũng không kéo người về được.

Diệp Ngưng Băng quay trở lại bàn, tức anh ách nói: "Tên kỳ quái kia lại làm gì nữa vậy!"

Trương Kiếm Thu lắc đầu: "Thôi bỏ đi, cứ mặc kệ cậu ta, cậu ta vốn là một người kỳ lạ mà".

Ngô Bình lại im lặng, lẽ nào mình đã từng gặp anh ta thật, còn là ở thế giới kia?

Diệp Ngưng Băng bảo nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên, còn lấy thêm hai bình rượu.

Bấy giờ, Diệp Ngưng Băng mới nói vào chuyện chính: "Ngô Bình, thực ra chúng tôi tìm cậu là muốn gặp mặt làm quen, sau này có thể giúp đỡ lẫn nhau".

Ngô Bình liếc mấy người kia một cái hỏi: "Các vị là một nhóm?"

Diệp Ngưng Băng cười: "Đám chúng tôi đều có một điểm chung chính là có được Túc Tuệ, là người tu hành".

Trong lòng Ngô Bình khẽ nhúc nhích: "Có Túc Tuệ, vậy các vị đều nhớ rõ chuyện kiếp trước?"

Diệp Ngưng Băng gật đầu: "Hiển nhiên là cậu cũng giống chúng tôi, cũng là người có được Túc Tuệ".

Ngô Bình: "Tôi cũng có hả?"

Diệp Ngưng Băng: "Không có Túc Tuệ thì sao cậu có thể tu luyện tới Bí Cảnh khi mới mười mấy tuổi? Cậu cũng biết, dù là thiên tài trong các tông môn kia cũng khó mà tu luyện nhanh như vậy".

Ngô Bình nghĩ lại thì đúng là thế thật. Từ khi cậu nhớ lại ký ức đến lúc có được tu vi như giờ cũng không mất bao lâu.

Trương Kiếm Thu: "Thế nên chúng ta đều là cùng một loại người. Có điều, cậu vẫn chưa nhớ hết lại chuyện của kiếp trước thôi".

Ngô Bình kinh ngạc, hỏi Diệp Ngưng Băng: "Cậu nhớ rõ hết tất cả chuyện của kiếp trước luôn hả?"

Diệp Ngưng Băng gật đầu: "Nhớ. Tôi vốn là đệ tử tông môn, vì bị bạn học ghen tỵ nên bị hại chết. May mà tôi có sự chuẩn bị, thần hồn chuyển sang kiếp khác ở giới thế tục".

Ngô Bình: "Hồi đó, cậu có tu vi gì?"

Diệp Ngưng Băng thở dài: "Khi ấy, tôi là tu sĩ Thần Thông hậu kỳ, nếu không chết, vốn dĩ đã có cơ hội tiến vào Đạo Cảnh".

Ngô Bình hết sức bội phục: "Hóa là cao thủ Thần Thông Cảnh, lợi hại!"

Diệp Ngưng Băng ngó cậu: "Tôi cảm thấy lai lịch của cậu còn lớn hơn cả mình, chỉ là cậu còn chưa nhớ ra thôi".

Ngô Bình đau đầu: "Tuy trong đầu tôi thường hiện lên một vài thông tin tu hành, nhưng tôi không nhớ nổi cái gọi là chuyện ở kiếp trước".

Trương Kiếm Thu: "Không sao, sớm muộn gì cậu cũng nhớ lại thôi. Trước mắt, cậu chỉ cần dựa theo ký ức tiếp tục tăng lên tu vi. Tu vi càng cao, ký ức cũng sẽ hiện ra".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK