Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngô Bình vẽ một lá bùa rồi vảo Vân Tịch thổi vào đó một cái. Lá bùa cháy bùng lên, sau đó biến thành hình nhân của Vân Tịch ngồi trên mặt đất.

Vân Tịch cười nói: “Trình độ vẽ bùa của anh lợi hại thật đấy”.

Ngô Bình: “Đi thôi, ra ngoài trước đã!”

Anh đưa Âm Dương Pháp Bào cho Vân Tịch mặc để che dấu hành tung. Sau đó họ cùng ra khỏi sát trận.

Người đàn ông ban nãy vẫn đứng ở lối vào chờ anh. Thấy anh quay lại nhanh như vậy thì vội hỏi: “Đã bắt được tà ma chưa?”

Ngô Bình cười đáp: “May mắn là tôi đã bắt được và nhốt nó trong cái lò luyện này”.

Người đàn ông thở phào nhẹ nhõm: “Tướng quân vất vả rồi”.

Sau khi Ngô Bình đi khỏi, người đàn ông có chút lo lắng nên tới đài Phi Hoàng xem xét. Cũng may, vẫn thấy Vân Tịch vẫn đang ngồi trong nhà.

Người đàn ông mỉm cười rồi quay lưng rời khỏi đó.

Còn Ngô Bình và Vân Tịch sau khi ra ngoài thì tìm một nơi để trú ẩn và bàn kế hoạch sắp tới trước.

Vân Tịch nói cho anh biết lão tổ của Vân Thị tên là Vân Phi Dương, tu vi cực cao. Ông ấy đã tu luyện đến cảnh giới bán Thiên Tiên. Tuy nhiên khi đột phá hẳn lên cảnh giới Thiên Tiên thì thất bại, bị thương nặng, suýt thì tan thành tro bụi.

Thông tin Vân Phi Dương bị thương nặng nhanh chóng bị tuồn ra khiến mấy châu còn lại đều nhăm nhe xâm lược Châu Vân, cướp lấy địa bàn của Vân Thị. Châu Vân hiện đang ở thế ngàn cân treo sợi tóc.

Ngô Bình đáp: “Quan trọng nhất là cứu được lão tổ. Chỉ cần ông ấy ngồi dậy được thì mọi chuyện đều có thể giải quyết”.

Vân Tịch gật đầu: “Để cứu được lão tổ e rằng cực khó. Vân Thị đã thử tới vô số cách mà vẫn không được”.

Ngô Bình: “Có chữa được hay không, anh phải tới xem mới biết được”.

Vân Tịch gật đầu: “Em biết nơi lão tổ đang ở ẩn, chúng ta đi thôi!”

Vân Tịch đi trước dẫn đường, hai người họ bay một lúc thì dừng lại ở trên một ngọn núi. Họ vừa đáp xuống đất thì xung quanh đã có ba người vây lấy.

Ngô Bình nhận ra ba người này đều là cao thủ Tiên quân!

Vân Tịch nói: “Ba vị hộ pháp, tôi tới gặp ông nội. Người bên cạnh tôi là thần y, có cách chữa cho ông nội”.

Ba hộ pháp mặt lạnh như băng, trong đó người đàn ông tóc trắng mặc áo bào trắng lạnh lùng nói: “Lão tổ có lệnh, bất cứ kẻ nào xông vào, giết không tha!”

Vân Tịch thở dài: “Đại hộ pháp, ông là người chứng kiến tôi lớn lên. Nếu không tin tôi thì ông hãy vào hỏi lão tổ một tiếng được không?”

Đại hộ pháp nhìn Vân Tịch chằm chằm. Một lúc sau mới lạnh lùng đáp: “Chờ ở đây!”

Đại hộ pháp lùi về sau mấy bước rồi đột nhiên biến mất.

Nửa phút sau, ông ta xuất hiện trở lại, nói: “Đi theo tôi!”

Ngô Bình và Vân Tịch đi theo người ngày. Họ đi vài bước sang trái rồi đi vài bước sang phải là cảnh tượng trước mắt đột nhiên biến đổi. Họ đi thêm vài chục bước nữa là tới trước một động phủ.

Cửa động đang mở, họ đi thẳng vào bên trong. Ở gian rộng nhất bên ngoài có một người đàn ông tóc tím đang nằm trên một chiếc giường pha lê. Cơ thể người này bị xé toạc, trông đã không còn ra hình người.

Hiện giờ ông ấy vô cùng yếu, chỉ e không sống nổi mười ngày nữa. Có điều, đôi mắt vẫn còn rất sáng, bình thản nhìn Ngô Bình.


Vân Tịch nhìn thấy tình cảnh của lão tổ thì sống mũi cay xè, run rẩy gọi: “Ông ơi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK