Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mũi kiếm vô cùng sắc bén, im hơi lặng tiếng đã đâm vào tim cô ấy.

Ngay lúc này, một long vệ xuất hiện, một kiếm đâm vào trong vòng tròn đen kia, bên trong vang lên tiếng kêu đau đớn như có người bị thương, lập tức vòng đen biến mất!

Ngô Bình ôm lấy Tô Phi, tay ấn vào vết thương. Máu tuôn ra, anh bất chấp trấn áp tâm ma, lập tức điên cuồng đưa năng lực vào trị thương cho Tô Phi.

Dưới niệm lực mạnh mẽ của anh, nhịp tim mau chóng khôi phục, máu tuôn ta cũng chảy ngược về tim và mạch máu. Trước sau không đến hai phút, Tô Phi đã tỉnh lại, ngoại trừ trước ngực có vết máu dính ướt thì cô ấy không hề bị tổn thương gì.

“Cậu không sao chứ?”. Bản thân mình trúng một kiếm, mà cô ấy lại hỏi về an nguy của Ngô Bình trước.

Đôi mắt Ngô Bình có chút ánh đỏ nhàn nhạt, anh xoa má Tô Phi nói: “Mình không sao. Là cậu cứu mình một mạng”.

Tô Phi nói: “Không sao là được rồi. Kỳ lạ thật, rõ ràng mình bị kiếm đâm, mà sao không đau chút nào cả!”

Ngô Bình nói: “Tô Phi, cậu về nhà trước đi, mình có chút chuyện phải xử lý, quay về sẽ tìm cậu sau”.

Tô Phi gật đầu: “Ừ, mình đợi cậu về”.

Tiễn Tô Phi vào thang máy, có mấy long vệ quỳ bên cạnh: “Xin Long chủ trách phạt!”

Vừa nãy, phản ứng của long vệ đã chậm hơn, nếu không phải Tô Phi kéo Ngô Bình thì anh đã bị thương rồi.

Ngô Bình thản nhiên nói: “Đối phương dùng pháp thuật, các anh không phòng ngừa được cũng là chuyện bình thường”.

Một long vệ nói: “Long chủ, hung thủ đã trúng một kiếm của tôi”.

Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Đối phương ở không xa, chạy thoát rồi”.

Nói rồi, anh sử dụng thần niệm, thần niệm mạnh mẽ bao trùm trong vòng năm mươi dặm xung quanh.

Trong một căn nhà ở thành phố Vân Đỉnh, cánh tay người trung niên bị trúng một kiếm, ông ta đang băng bó vết thương. Ở bên cạnh, cô gái kia nói: “Ông nội không sao chứ?”

Vẻ mặt người trung niên khó coi, nói: “Bị một đứa người phàm phá hư việc lớn, một kiếm kia vốn có thể đâm chết cậu ta rồi”.

Ngay lúc này, một luồng thần niệm kinh khủng ập xuống, chớp mắt đã khóa chặt người trung niên, sắc mặt người trung niên thay đổi, nói: “Không tốt, anh ta phát hiện chúng ta rồi, đi mau!”

Dưới chân người trung niên xuất hiện một cái bóng tròn đen, lập tức muốn rời khỏi hiện trường.

Thế nhưng, ông ta và cô gái vừa muốn tiến vào bóng đen thì một luồng sát quang từ trên trời ập xuống, là Giảo Hồn Tiễn do Ngô Bình sử dụng, giết người cách thời không!

“Vù!”

Quá nhanh, hai người chưa kịp phản ứng thì người đàn ông đã bị cung tên tách thành hai đoạn, dưới đất đầy nội tạng. Cô gái bị dọa sợ ngây người, ngồi dưới đất, không dám động đậy.

Người đàn ông trung niên chống hai tay dưới đất, trán nứt ra, một bóng người tí hon xíu màu vàng bay ra. Thế nhưng, Giảo Hồn Tiễn lại khóa chặt nó, người tí hon màu vày này bị dọa sợ run rẩy, lại không dám chạy.

Mười mấy giây sau, một bóng người từ trên trời đáp xuống, chính là Ngô Bình. Lúc này, hai mắt anh sáng rực sát quang màu đỏ, lạnh lùng nhìn người tí hon màu vàng chằm chằm.

Người tí hon màu vàng kêu lên: “Long chủ, xin tha cho tôi một mạng, tiểu nhân biết sai rồi!”


Ngô Bình nói: “Tại sao lại hại tôi?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK