Đường Tử Di búng tay một cái, Ngô Bình chợt bất động, cơ thể như bị trói buộc. Nhưng ngay sau đó, anh đã dùng toàn lực rồi vùng ra được: “Được đấy, Đạo Quân bình thường cũng sẽ bị em khống chế”.
Đường Tử Di: “Huyền Bình, anh đi hoàn thành thử luyện trước đi, em ở đây chờ anh”.
Ngô Bình gật đầu: “Ừ”, giờ Đường Tử Di đã có tu vi rất cao nên đương nhiên sẽ không thể gặp nguy hiểm.
Anh để cô ấy lại đó rồi bay tới một thành phố gần nhất.
Thành phố này rất sầm uất, dân số khoảng trên chục triệu người, trên đường có đủ các loại xe hơi, người qua kẻ lại đông đúc.
Anh đáp xuống đầu phố, do cách ăn mặc không giống ở đây nên đã thu hút ánh nhìn của nhiều người.
“Ai thế nhỉ? Đang đóng phim à?”
“Oa, dáng người đẹp thế, múi nào ra múi đấy”, có người tinh mắt hô lên.
Ngô Bình bước đi trên phố rồi quan sát mọi người, anh thấy tuy họ không có tu vi nhưng thể chất đều khá mạnh, vì đã uống nước thuốc.
Đúng lúc này, có một nhóm người mặc đồ đen xuất hiện rồi bao vây Ngô Bình. Một người trong số đó giơ thẻ ra rồi nói: “Đi theo chúng tôi!”
Ngô Bình: “Tôi không rảnh, mau nói cho tôi biết chỗ ở của bán thần và bán yêu ở đây”.
Nghe thấy thế, mấy người kia biến sắc mặt: “Anh tìm họ làm gì?”
Ngô Bình: “Biết chỗ hả?”
Người kia lập tức lấy một pháp khí thần kỳ ra rồi chĩa vào đầu Ngô Bình: “To gan, anh tưởng mình là ai mà muốn gặp thần duệ là gặp hả?”
Ngô Bình vung tay lên, mấy người đó ngã hết ra đất bất động. Cùng lúc đó, anh đã phóng thần niệm đi để tìm bán thần và bán yêu ở đây.
Loáng cái, anh đã tìm thấy ba bán thần và ba bán yêu.
Anh biến mất rồi xuất hiện trong một toà nhà cao tầng. Lúc này, có một cô gái rất xinh đẹp, nói chính xác hơn là một cô gái có huyết mạch của Thần tộc đang ngồi trước bàn luyện việc xử lý công văn.
Cảm thấy có người đến, cô ta ngẩng lên rồi nhíu mày hỏi: “Anh là ai?”
Ngô Bình đi tới cạnh cô gái rồi nhìn tài liệu trong tay cô ta rồi nói: “Bán thần mà cũng làm việc à?”
Cô gái biến sắc mặt: “Anh là người thử luyện?”
Ngô Bình: “Cô biết tôi à?”
Cô gái: “Ngay khi ra đời, chúng tôi đã được cảnh báo về chuyện người thử luyện. Họ bảo sẽ có ngày có một người thử luyện xuất hiện, người này sẽ giết chúng tôi, sau đó đoạt ngọc bài của chúng tôi”.
Ngô Bình: “Đúng thế”.
Cô gái: “Chuyện gì đến thì sẽ phải đến thôi”.
Ngô Bình: “Không phải lo, chưa chắc tôi đã giết cô”.
Cô gái: “Không giết tôi ư?”
Ngô Bình: “Còn phải xem biểu hiện của cô thế nào?”
Cô gái cau mày: “Anh muốn gì?”