Quản lý đáp ngay: “Đặt một ăn hai phẩy năm. Mọi người vẫn đánh giá cao đối thủ của cậu ta hơn”.
Không bao lâu sau, trận đấu đã bắt đầu. Động tác chân của Diệp Thần linh hoạt như mèo, tránh đòn rất nhanh. Gã to con kia hoàn toàn không chạm được cậu ấy. Trong lúc đôi bên đang truy đuổi, Diệp Thần tung một cú đá hiểm vào điểm yếu của đối phương.
Gã to con rên rỉ rồi ngã xuống đất, nhưng chỉ một lát sau đã đứng dậy được. Hai bên lại tiếp tục đấu.
Bằng chiến thuật du kích, Diệp Thần đã đánh bại gã to con kia chỉ sau mười ba phút. Mà trong quá trình ấy, cậu ấy không hề trúng đòn nào.
Quản lý vội vàng đi đến nói vài câu với Diệp Thần. Cậu ấy nhìn Ngô Bình rồi khẽ gật đầu, đi theo quản lý.
Vào phòng làm việc của quản lý, Ngô Bình ngồi xuống, vừa quan sát cậu trai vừa hỏi: “Diệp Thần, nghe nói em gái cậu đang ốm nặng?”
Diệp Thần gật đầu: “Phải, anh Ngô”.
Ngô Bình: “Trận đấu vừa rồi, cậu kiếm được bao nhiêu tiền?”
Diệp Thần đáp: “Ba mươi nghìn”.
Ngô Bình hỏi: “Cậu còn thiếu bao nhiêu tiền để đưa em gái ra nước ngoài điều trị?”
Diệp Thần nói: “Tôi cần khoảng tám triệu rưỡi, giờ đã kiếm được một triệu, còn thiếu bảy triệu rưỡi”.
Ngô Bình hỏi tiếp: “Cậu học cách đánh từ ai?”
Diệp Thần trả lời: “Tôi xem video của người khác rồi tự luyện”.
Ngô Bình nhẹ nhàng bảo: “Đúng là tự luyện, sắp luyện đến mức phế rồi”.
Diệp Thần sửng sốt: “Gì cơ?”
Ngô Bình nói: “Ý tôi là cách luyện của cậu có vấn đề. Nếu cứ luyện như vậy thì tối đa ba tháng nữa, cậu sẽ trở thành kẻ tàn phế. Với tốc độ kiếm tiền hiện giờ của cậu, có lẽ sẽ không gom đủ bảy triệu rưỡi trong vòng ba tháng đâu. Khi ấy, không những cậu không cứu được em gái, mà ngay cả sức khoẻ của bản thân cũng gặp nguy hiểm”.
“Tôi không tin”, Diệp Thần lạnh nhạt nói: “Tuy thương đầy tích mình nhưng tôi biết sức khoẻ của mình thế nào. Tôi vẫn đang ngày một mạnh lên!”
Ngô Bình lắc đầu. Anh bưng tách trà lên, thổi lá trà ra rồi nhấp một ngụm, đoạn bảo: “Dưới ngực trái một tấc rưỡi, vị trí giữa hai bên sườn của cậu có phải hay đau âm ỉ không? Đặc biệt là lúc một, hai giờ sáng, cậu thường xuyên tỉnh giấc vì đau”.
Diệp Thần biến sắc: “Sao anh biết?”
Ngô Bình không trả lời mà nói tiếp: “Có phải vào giữa trưa, xương cốt toàn thân cậu sẽ vừa đau vừa ngứa hệt như bị kiến cắn vậy, tình trạng còn càng lúc càng nghiêm trọng?”
Diệp Thần vừa nhìn anh vừa hỏi: “Anh là bác sĩ ư?”
Ngô Bình đáp: “Có biết y thuật”.
Trong đôi mắt Diệp Thần như đang có ngọn lửa bùng cháy. Cậu ấy nhẹ nhàng nói: “Thế cũng không sao! Tôi sẽ liều mạng kiếm tiền để gom đủ tám triệu rưỡi trong vòng ba tháng”.
Ngô Bình lắc đầu: “Nhưng cậu có từng nghĩ đến chuyện em gái cậu sẽ đau lòng như thế nào nếu cậu bại liệt không? Hơn nữa, khi ra nước ngoài trị bệnh, em cậu vẫn cần được chăm sóc. Nếu cậu ngã quỵ thì ai sẽ lo cho cô bé?”
Diệp Thần cúi gằm mặt, nước mắt rưng rưng. Phải, nếu cậu ấy gục ngã thì ai săn sóc cho em gái bây giờ?
Ngô Bình xua tay: “Ngồi xuống đi”.