Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ trên chiếc Bentley lại có hai người đi xuống. Một người là lái xe, người kia có lẽ là thư ký của anh ta. Hai người đó cùng đi tới đẩy Ngô Bình ra nhưng không thể nào đẩy nổi.

“Tôi nói cho cậu biết! Giám đốc Vương của chúng tôi quen biết rất nhiều nhân vật có máu mặt, đừng có không biết điều mà gây sự với anh ấy!”, thư ký kia uy hiếp Ngô Bình.

Ngô Bình: “Ồ, nhưng sở thích lớn nhất của tôi là gây sự đấy”.

Vương Bảo Khôn lồm cồm bò dậy, anh ta đã lăn lộn trường đời nhiều năm nên linh tính mách bảo anh ta Ngô Bình không phải người bình thường. Anh ta hỏi ngay: “Cậu là ai?”

Ngô Bình: “Tôi họ Ngô, sống ở biệt thự số một vịnh Bạch Long”.

Mấy chữ “số một vịnh Bạch Long" khiến Vương Bảo Khôn giật mình. Anh ta cũng sống ở một căn hộ trên vịnh Bạch Long, thường xuyên đi buôn dưa lê trên nhóm chat với những chủ hộ khác.

Có người từng nói rằng một nhân vật có máu mặt đang sống ở căn hộ số một vịnh Bạch Long, người này không ai dám chọc vào. Dự án vịnh Bạch Long này cũng là do người đó cầm trịch.

Vương Bảo Khôn dù tài sản mấy trăm triệu tệ, cũng có thể coi là phú ông nhưng nếu phải đem so với người sống trong căn hộ số một thì đúng là một trời một vực!

Vương Bảo Khôn lúc này toát mồ hôi hột, vội vã nói: “Hoá ra là cậu chủ Ngô, xin lỗi, xin lỗi. Ban nãy là do tôi không đúng, tôi xin lỗi cậu!”

Ngô Bình: “Vì sống cùng khu với nhau nên tôi tha cho anh một lần!”

Vương Bảo Khôn vội vã dạ vâng, sau đó lập tức đưa theo tài xế và thư ký chuồn thẳng.

Ngô Bình mỉm cười nói với Hạ Lam: “Tôi đi đón Lạc Nhi”.

Ở trên vịnh Bạch Long có một trường mẫu giáo giảng dạy bằng hai thứ tiếng, học phí rất đắt nhưng đắt xắt ra miếng.

Hạ Lam: “Nếu chúng ta cùng đi thì Lạc Nhi chắc chắn sẽ rất vui”.

Trường mẫu giáo cách nhà không xa, bên trong sân trường có tiếng người đang quát mắng. Ngô Bình vừa nhìn thì đã thấy Lạc Nhi và một cậu bé khác đang đứng trong sân. Bên cạnh hai đứa trẻ còn có mấy giáo viên.

Một người đàn ông chừng ba mươi tuổi đang chỉ vào mặt Lạc Nhi mà quát tháo. Sau đó hắn ta còn lấy tay ấn vào giữa trán cậu bé.

Lạc Nhi cúi thấp đầu, vẻ mặt vô cùng sợ hãi đến nỗi không dám nhúc nhích.

Mấy cô giáo kia lúc này chẳng hề can thiệp mà chỉ đứng bên cạnh cười hùa rồi luôn miệng xin lỗi người đàn ông kia.

“Ông chủ Phùng, xin lỗi, thực sự xin lỗi. Sau này chúng tôi chắc chắn sẽ chú ý để chuyện như vậy không xảy ra nữa”, một cô giáo trẻ nói. Cô gái này có vẻ là hiệu trưởng trường mẫu giáo.

Người đàn ông kia càng quát tháo càng giận dữ hơn nên lấy chân đạp cho Lạc Nhi ngã lăn ra đất. Lạc Nhi chỉ là đứa bé mấy tuổi nên đã bị doạ cho sợ đến ngây cả người. Sau đó có lẽ vì đau nên cậu bé oà khóc nức nở.

Ngô Bình ở cách đó xa nên không kịp chạy tới ngăn gã đàn ông. Thấy hành động của hắn, máu nóng của anh lập tức lên não rất nhanh, anh lập tức chạy đến chỗ Lạc Nhi.

Gương mặt nhỏ bé của Lạc Nhi trắng bệch ra, bàn tay nhỏ ôm lấy bụng trông có vẻ vô cùng đau đớn.

Ngô Bình lập tức xoa bụng cho cậu bé. Anh đưa chân khí vào người cậu bé nên Lạc Nhi trong chớp mắt đã không thấy đau nữa.

Nhìn thấy Ngô Bình, Lạc Nhi khóc oà lên rồi ôm chặt lấy anh: “Bố nuôi”.

Ngô Bình xoa đầu cậu bé rồi nói: “Đừng sợ, có bố đây rồi”.

Hạ Lam tức đến run người. Cô ấy lao tới ôm lấy Lạc Nhi rồi vội vã hỏi: “Lạc Nhi, con còn đau không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK