Ngô Khả Kỳ lập tức gọi điện, nói với Ngô Bình ngay: “Cậu Ngô, mấy phút trước, Hổ Thành có người báo án! Một cô gái chừng mười lăm xảy ra chuyện, cũng sinh vào tiết xuân phân!”
Ngô Bình: “Anh bảo bọn họ giữ người báo án lại, chúng ta qua ngay”.
Không lâu sau, hai bóng người từ trên trời đáp xuống, xuất hiện trước nha môn. Lúc này, một cặp vợ chồng trung niên đang tiếp nhận tra hỏi, bọn họ đều đang lo lắng, người phụ nữ không ngừng rơi nước mắt.
Ngô Khả Kỳ vừa đến đã bảo nhân viên tra hỏi đi ra, anh ta mời Ngô Bình ngồi xuống, nói: “Mọi người đừng lo lắng, bên trường rất coi trọng vụ án của mọi người, chúng tôi là nhân viên phụ trách vụ án này, đây là cậu Ngô. Hai người có chuyện gì đều có thể nói với anh ấy”.
Ngô Bình lấy ghi chép ra đơn giản nhìn một lát ròi hỏi: “Ông họ gì?”
“Tôi họ Vương”.
“Ông Vương, trên ghi chép có nói, con gái ông tắm vào một tiếng trước, mà hai người đều nghe thấy tiếng động cô ấy tắm rửa. Nhưng qua chừng hai mươi phút sau thì bên trong lại yên tĩnh, hơn nữa không có ai đáp lại. Mở cửa phòng tắm ra, kết quả người không thấy đâu”.
Ông Vương vội vàng gật đầu: “Đúng vậy”.
Ngô Bình: “Cũng có nghĩa, từ khi con gái hai người mất tích đến hiện tại mới khoảng chừng một tiếng”.
“Ừ, đúng”.
Ngô Bình: “Trên người hai vị có thứ gì như tóc của con gái hai người không? Chỉ cần trên người thì đều được”.
Bà Vương ngẫm nghĩ, lấy một cái lược từ trong túi, nói: “Lược con gái tôi dùng, bên trên có tóc của con bé”.
Ngô Bình nhận chiếc lược: “Sao bà lại đem theo lược bên người?”
Bà Vương: “Chúng tôi cầm đến, là nghĩ nhỡ đâu cần kiểm tra gen gì đó, có lẽ sẽ dùng được”. Rõ ràng, cặp vợ chồng này đã chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất.
Ngô Bình gật đầu: “Được, hai người quay về đợi tin tức đi, chúng tôi nhất định sẽ dốc hết ức tìm được con gái hai người”.
Tiễn cặp vợ chồng này về, Ngô Bình lập tức vẽ một trận đồ xuống đất, sau đó lấy tóc đặt vào bên trong, niệm chú. Cậu đang niệm một loại chú ngữ cảm ứng, có thể thông qua da tóc của người sẽ cảm nhận được phương hướng hơi thở của người sống.
Thấy Ngô Bình làm như vậy, Ngô Khả Kỳ vội nói: “Cậu Ngô, lúc trước chúng tôi cũng từng thử rất nhiều cách như vậy, tuy cũng có cảm ứng được, nhưng cuối cùng đều không thu hoạch được gì”.
Ngô Bình: “Thử xem sao. Anh ở đây đợi tin tức, tôi đi điều tra xem”.
Nói xong, cậu bèn bay về phương hướng trước đó vừa cảm nhận được. Sau khi bay lên không trung, thân niệm Ngô Bình mở rộng, bao phủ phạm vi cả trăm dặm xung quanh.
Bay một hồi, Nhan Tướng Quốc bỗng nhiên xuất hiện trước mặt, ông ta cười nói: “Cậu Ngô, cậu đến Hổ Thành khi nào vậy?”
Ngô Bình nói ngắn gọn: “Ông Nhan, tôi đến đây xử lý vụ án. Gần đây có người bắt cóc các cô gái trẻ, trước mắt thì anh ta đang gây án ở Hổ Thành”.
Nhan Tướng Quốc tức giận nói: “Tôi nói mà sao dạo này cứ có người mất tích, chuyện này nhà họ Nhan tôi không thể ngồi không mà nhìn được! Cậu có cần nhà họ Nhan tôi làm gì, cứ dặn dò!”
Ngô Bình: “Tạm thời không cần. Ông Nhan cứ về nhà đợi tin, nếu có phát hiện gì, tôi sẽ báo với nhà họ Nhan biết ngay”.
“Được!”
Tạm biệt Nhan Tướng Quốc, Ngô Bình bay đi chừng trăm dặm, đến một trấn nhỏ. Theo cậu cảm nhận được, cô gái mất tích kia có lẽ đang ở quanh trấn nhỏ này chừng mấy chục dặm.
Thế nhưng, thần niệm cậu tìm kiếm khắp nơi, lại không phát hiện được cô gái mất tích kia.
“Kỳ lạ, chẳng lẽ người đã di chuyển rồi sao, hoặc là đã chết rồi?” Cậu có phần không cam lòng, nếu cậu đã nhận chuyện này thì nhất định phải tìm được hung thủ.
Tìm kếm trong không trung chừng mười mấy phút, cậu đáp xuống đường dưới trấn nhỏ. Một con đường quốc lộ xuyên qua trấn nhỏ, hai bên đủ các quầy hàng bày bán. Cậu tìm một quầy đồ ăn nhẹ, muốn mua ít thức ăn, lấy rượu mình tự chuẩn bị ra uống hai chén. Ông chủ là một người đàn ông chừng bốn mươi, rất biết cách nói chuyện.
“Ông chủ có từng nghe nói, dạo này có rất nhiều cô gái nhỏ mất tích không”. Cậu cố dẫn dắt.