Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nửa sau buổi tiệc, tộc trưởng của Vân Thị xuất hiện, nhưng chỉ nói vài câu rồi lại đi. Lúc này thấy mọi người xung quanh đang định lại mời rượu mình, Ngô Bình liền đứng lên chào tạm biệt trước.

Vân Tịch vẫn ở lại Vân Thị, nhưng bây giờ cô ấy là hoa đã có chủ, không cần lo lắng bị người ta ép gả nữa.

Ra khỏi Vân phủ, Ngô Bình quyết định đi tìm Long Thanh Khâm và Kim Tử.

Lúc Ngô Bình tới phía trên không của động tiên Long Thanh Khâm đang tu luyện thì thấy đã bị người ta khoanh vùng, xung quanh bày cấm chế đề phòng người ngoài vào trong.

"Làm gì đấy?", có người xuất hiện từ phía bên, nghiêm giọng hỏi.

Ngô Bình bình thản trả lời: "Động tiên của bạn tôi ở gần đây, tôi tới thăm bạn".

"Thăm bạn?", người nói đầu hoẵng mắt chuột, thân hình không cao, là một vị địa tiên Động Thiên.

Gã ta cười quái gở: "Người mày nói là con rồng với con khỉ kia nhỉ?"

Rồng là chỉ Long Thanh Khâm, còn khỉ đương nhiên là Kim Tử.

Lòng Ngô Bình bỗng nặng nề: "Đúng vậy, anh biết bọn họ ở đâu không?"

Người kia cười dị hợm: "Cậu chủ nhà tao đang rút gân rồng của cô ta để luyện chế một pháp khí, e là mày không gặp được đâu! Còn con khỉ kia, cậu chủ muốn ăn óc của nó".

Ngô Bình nổi trận lôi đình: "Bạn tao đang ở đâu?"

Kẻ kia cười khà khà: "Mày muốn gặp không? Đi theo tao!"

Ngô Bình là một người tài cao gan cũng lớn, đáp xuống đất cùng với kẻ đầu hoẵng mắt chuột kia, vào động tiên mà trước đây Long Thanh Khâm tu luyện.

Trong động tản ra mùi máu tanh từng đợt, một con rồng dài mấy trăm mét bị hàng trăm chiếc đinh khổng lồ ghim chặt trên mặt đất, máu rồng không ngừng rỉ ra từ vết thương, ngấm xuống đất.

Trong động tiên, một cậu thiếu niên đang ngồi trên ghế, ăn một loại quả tiên gì đó, bên cạnh có vài cô gái hầu hạ. Cậu thiếu niên rất béo, ánh mắt láo liên, cười cợt nhìn Ngô Bình được thuộc hạ của mình dẫn vào.

Con rồng bị thương này đương nhiên là Long Thanh Khâm. Lúc này cô ấy đã thoi thóp, gân rồng bị rút, dường như đã mất hết sức sống.

Ngô Bình bỗng đứng lại, lặng lẽ tới trước đầu rồng. Đôi mắt rồng đang nhắm chặt của Long Thanh Khâm hơi hé ra, lúc cô ấy nhìn thấy người tới là Ngô Bình thì bỗng phát ra ánh sáng. Nhưng một giây sau, ánh sáng kia đã u ám hẳn.

Kẻ đầu hoẵng mắt chuột kia cười quái dị: "Thế nào, tao không lừa mày chứ, gân rồng đã bị rút rồi..."

"Bụp!"

Ngô Bình đám vỡ đầu kẻ này chỉ bằng một quyền, dư lực cú đấm khủng khiếp tiếp tục chấn động về phía trước, đánh chết luôn mười tên thị vệ canh chừng trong động tiên, máu thịt be bét văng đầy tường!

Cậu thiếu niên kia hoảng hốt đứng dậy la lên: "Cú đấm bá đạo quá, mày là ai?"

Ngô Bình không trả lời, anh phất tay, hàng trăm cây đinh đồng loạt bị nhổ lên, rơi xuống đất.

Sau đó anh nhìn cậu thiếu niên kia, hỏi: "Gân rồng ở đâu?"

Cậu thiếu niên bĩu môi: "Mày tưởng giỏi đánh đấm là lên mặt được với tao à? Người đâu, bắt hắn!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK