Diệp Huyền cười xoà nói: “Nhờ phúc của anh”.
Lục Kích cười khà khà: “Phúc của tôi thì liên quan gì đến cậu”.
Hắn liếc mắt nhìn một vòng rồi dừng lại ở một diễn viên nữ, cô ấy có dáng người rất đẹp, làn da trắng ngần.
Lục Kích tiến lại ôm eo cô ấy rồi cười nói: “Nghệ sĩ của công ty cậu đây à? Tối nay cho theo tôi đi”.
Diễn viên này thuộc công ty của Diệp Huyền, ngoài Trần Lăng Sương và Lâm Băng Tiên ra thì cô ấy nổi nhất. Mỗi năm đều mang về cho công ty lợi nhuận cả tỷ, vì thế Diệp Huyền nói: “Anh Lục, như thế không hay cho lắm”.
Chát!
Lục Kích tát thẳng vào mặt Diệp Huyền rồi lạnh giọng nói: “Không hay? Không hay chỗ nào, cậu nói tôi nghe”.
Diệp Huyền đã thay đổi sắc mặt, nhưng vẫn cố nhịn rồi nói: “Anh Lục, coi như anh nể mặt tôi, đừng động vào cô ấy”.
Lục Kích cười lạnh: “Nể mặt cậu ư? Trong mắt tôi, cậu làm gì có mặt đâu”.
Hắn hoàn toàn không coi Diệp Huyền ra gì, thậm chí còn vứt tôn nghiêm của anh ta xuống đất.
“Đánh đuổi đi!”
Đột nhiên Diệp Huyền nghe thấy giọng của Ngô Bình, anh ta mừng rỡ ngoảnh lại thì thấy Ngô Bình đã đến từ lúc nào và đang đứng ở phía xa.
Anh ta lên tiếng: “Tiền bối”.
Ngô Bình lừ mắt: “Không nghe thấy à? Tôi bảo đánh đuổi hắn đi”.
Chát!
Diệp Huyền quay lại rồi tát một cái vào mặt Lục Kích, Lục Kích không có tu vi bằng anh ta nên lập tức bị đánh bay, nửa mặt sưng phù, răng rơi lả tả.
Hắn bị đánh chi ngu người, mãi sau mới hoàn hồn rồi hét lên: “Mày dám đánh tao à?”
Diệp Huyền có Ngô Bình chống lưng nên không còn sợ gì nữa: “Tôi đánh anh đấy, làm sao nào?”
Anh ta xông lên rồi đấm đá túi bụi vao Lục Kích, hắn la hét thảm thiết rồi vội giơ tay xin tha.
Diệp Huyền không dám làm quá nên chỉ cắt đứt vài sợi gân của hắn là dừng.
Ngô Bình đi tới ra hiệu cho Diệp Huyền dừng lại, sau đó hỏi Lục Kích: “Không phục à?”
Lục Kích lườm anh: “Trừ khi chúng mày đánh chết tao, chứ không thì chưa xong với tao đâu”.
Hắn là một trong bốn cậu ấm ở Thiên Kinh, chưa bao giờ bị ai tẩn cho bầm dập thế này. Thế mà tên này dám sai Diệp Huyền đánh hắn, nhất định hắn sẽ cho anh chết thật thảm.
Ngô Bình cười lớn nói: “Tôi cho anh cơ hội đấy, lấy điện thoại ra mà gọi người anh nghĩ là mạnh nhất đến”.
Lục Kích: “Mày nói đấy nhé, đừng có hối hận!”
Hắn lấy điện thoại ra rồi gọi cho ai đó.
Ngô Bình mặc kệ hắn rồi đi tìm Mỹ Ngọc, hỏi: “Có giảm khảo gọi cho cô à?”
Mỹ Ngọc gật đầu: “Chị Thanh Nghiên không cho tôi đi”.
Ngô Bình gật đầu nói: “Đưa số đây cho tôi”.
Mỹ Ngọc đưa điện thoại cho Ngô Bình, anh ấn nút gọi lại, lập tức có một giọng đàn ông vang lên: “Alo”.