Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đi vào bên trong, Ngô Bình nhìn thấy một cái bàn đá, ghế đá, cùng với giá sách, giường tạo ra từ đá.

Không khí trong động rất trong lành, rất thoáng khí, Ngô Bình nhìn quanh, hỏi: “Lúc đó ông tìm thấy Thanh Đế Đan Kinh ở đâu?”

Thanh Mộc Chân Quân nói: “Để ở trên bàn đá, lúc đó còn có một bộ xương người, được tôi chôn ở ngoài động. Tôi nghi ngờ, bộ hài cốt đó chính là chủ nhân của động này”.

Ngô Bình: “Trình độ luyện đan cao như vậy, tu vi chắc chắn rất cao, sao lại chết trong này?”

Mộc Thanh Chân Quân: “Người này là người Tiền Tần, đã mấy nghìn năm rồi, chết cũng không có gì kỳ lạ. Ngay cả Chân Quân tôi đây, cũng không dám nói bản thân đã sống hai nghìn tuổi, dù sao sau này còn phải trải qua các loại tai kiếp”.

Ngô Bình gật đầu, tiếp tục đi vào trong, đến trước một cánh cửa sắt, phát hiện cánh cửa sắt này dùng cả một tấm sắt tạo thành, bề mặt là màu xám trắng.

Thanh Mộc Chân Quân: “Tôi đã từng thử mở cửa này, nhưng phát hiện trong cửa có thiết kế khóa cản, thử mấy lần cũng không thành công, sau đó thì từ bỏ rồi”.

Ngô Bình đến trước cánh cửa xem xét, nhìn thấy trong cửa quả thật có khóa chặn, trong cửa sắt có ẩn giấu trận bàn, là một phần của cả đại trận. Cũng có nghĩa là, trừ phi mở được cửa này, nếu không tiến vào từ bất kỳ nơi nào thì cũng gặp phải đại trận.

Thanh Mộc Chân Quân: “Đợi tu vi tôi tiến vào Động Tàng không chừng có thể mở được cánh cửa này”.

Ngô Bình không quan tâm ông ta, quan sát một lúc thì đột nhiên đặt tay lên cửa, sử dụng tiên lực tác động lên cánh cửa sắt, tần suất và cường độ rung được điều tiết rất tinh chuẩn.

Thanh Mộc Chân Quân liếc nhìn, rồi nói: “Vô dụng thôi, nếu cánh cửa này có thể mở ra thì tôi sẽ không đợi đến bây giờ rồi”.

Ông ta vốn cũng chẳng coi trọng Ngô Bình, ngay cả một Chân Quân như ông ta cũng không mở được cửa, một Tiên Nhân như Ngô Bình thì càng không có khả năng làm được.

Nhưng giây tiếp theo thì ông ta cũng kinh ngạc, cửa mở, để lộ một lối vào.

Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Viêm Dương, ngươi đứng đợi bên ngoài”.

Thanh Mộc Chân Nhân gấp gáp: “Ngô tiểu hữu, tôi đi cùng cậu đi, nói không chừng có thể giúp được gì”.

Ngô Bình không quan tâm ông ta, nhanh chóng bước vào trong.

Đi qua cánh cửa, là một căn phòng đá, trên tường có treo một cái giá bằng ngọc, trên giá ngọc bày đầy các lọ lớn nhỏ, nghĩ chắc hẳn đều là đan dược.

Anh mở một lọ ra, lập tức một luồng sáng bay ra, anh vội bắt lấy rồi bỏ lại vào trong lọ, vội đậy lại.

Đan dược trong lọ đã để một thời gian lâu, hoàn toàn hóa khí, luồng sáng vừa nãy là đan dược đã hóa khí. Đan dược hóa khí, dược tính căn bản vẫn còn, nhưng cần phải luyện chế lại lần nữa.

Ngô Bình không nói gì, bỏ hết năm mươi hai lọ vào nhẫn.

Bên cạnh có một cái bàn, bên trên có một cái bình bằng ngọc, cao hơn nửa mét, bên trong có chứa loại đất năm màu kỳ lạ. Bên trong bình có một cây nhỏ trông như bạch ngọc, cao hơn một mét, bởi vì thiếu nước đã lâu nên nó hơi héo úa, nhưng vẫn chưa chết.

Ngô Bình rất kinh ngạc, anh nhìn cây ngọc chằm chằm, lầm bầm nói: “Chẳng lẽ là Ngọc Thanh Bảo Thụ?”

Lấy bảo thụ về, anh lại đến trước một cái rương nhỏ, mở rương ra, bên trong có một miếng ngọc bội, nhìn kỹ thì chính là nửa bộ còn lại của Thanh Đế Đan Kinh!

Anh khẽ cười, lẩm bẩm: “Chuyến đi này không tệ!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK