Cú đá này của anh vào đúng chỗ chí mạng của hắn, sau đó tiếng "rắc rắc" của xương gãy vang lên.
Gã thanh niên quỳ trên mặt đất, hai mắt như muốn nhảy ra ngoài, hắn rên lên vì đau đớn.
Ngô Bình giật lấy thanh đao trong tay hắn rồi "rẹt" một phát cứa mạnh xuống.
"Phụt"
Máu bắn ra khắp nơi, vai của gã thanh niên bị cắt đứt lìa, máu tuôn xối xả còn hắn thì càng hét to hơn.
"Tại sao lại giết họ? Họ có tội tình gì?", Ngô Bình điên cuồng gầm lên. Từ lúc bắt đầu tu luyện đến giờ, rất ít khi anh phẫn uất như lúc này.
"Phụt!"
Lại một đao nữa chém qua, nửa mặt của gã thanh niên bị chém nát, máu thịt lẫn lộn.
"Cứu mạng!", gã thanh niên hét lớn, đám tuỳ tùng của hắn lúc này lập tức cầm binh đao lao lên vây lấy Ngô Bình.
Ngô Bình là Võ Vương chí tôn! Cho dù anh chỉ lấy lại được một chút tu vi thì cũng là cao thủ hàng đầu. Lưỡi đao trong tay anh loé sáng, đám người kia chỉ cần đến gần là lập tức bị chém bay đầu.
"Rẹt rẹt rẹt!"
Một đao rồi lại một đao, từng bộ phận trên người gã thanh niên bị anh cắt rời khiến hắn kêu rên vì đau đớn. Sau đó, hơi thở của hắn càng lúc càng yếu dần rồi biến thành một cái xác.
Cuối cùng, Ngô Bình cắt đầu hắn, đặt trước mặt hai chị em Hồng Mai và Bạch Mai.
"Chị Hồng Mai, Bạch Mai, tôi báo thù cho hai người rồi!"
Nói rồi, anh đem thi thể của lũ người kia ném vào cái giếng khô trong khu rừng trước nhà. Sau đó anh đi tìm người trong thôn giúp đào huyệt trong sân, đóng quan tài để chôn cất hai chị em. Những thứ anh vừa mua về được đem chia cho các thôn dân đến giúp đỡ anh.
Sau khi lễ bái cho hai chị em, ngay trong đêm đó anh cưỡi lừa rời khỏi thôn.
Lúc đi vứt xác, anh lấy được một ít tiền và vũ khí từ trên người tên họ Bạch và đám tuỳ tùng của hắn. Số tiền anh lấy được khoảng hơn ba trăm lượng vàng.
Khi anh quay lại khách điếm ở thị trấn, Chu Ngọc Nhan thấy trên người anh toàn vết máu thì kinh ngạc hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Ngô Bình bình thản đáp: "Tôi đã giết vài tên".
Chu Ngọc Nhan hỏi tiếp: "Hai chị em cô bé kia không đến cùng anh sao?"
Ngô Bình: "Họ bị kẻ xấu hại chết rồi".