Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Không sai”. Tên bắt cóc nói: “Anh ta tên Luyện Tử Đấu, là cấp trên trực tiếp của tôi, toàn quyền trách nhiệm trong chuyện này. Người như Luyện Tử Đấu, bên cạnh Thần công tử có mấy chục người, mỗi người đều có năng lực trấn giữ một vùng”.

Ngô Bình: “Anh biết Luyện Tử Đấu đang ở đâu không?”

Tên bắt cóc lắc đầu: “Thậm chí tôi còn chưa gặp anh ta, bình thường đều có người truyền lời cho tôi”.

Ngô Bình: “Vậy thì liên lạc cho anh ta”.

Tên bắt cóc cầm điện thoại, bấm một dãy số, cuộc gọi được kết nối, có giọng của phụ nữ vang lên, rất cộc cằn: “Lại có chuyện gì?”

Ngô Bình lập tức giả giọng tên bắt cóc, nói: “Xảy ra vài vấn đề, Ngô Đại Hưng không chịu phối hợp, kết quả bị chúng tôi đánh bị thương, vết thương rất nặng, có thể cử người đến chữa trị không?”

Cô gái vừa nghe thì tức giận nói: “Một đám ăn hại! Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, không được đánh chết người, các anh điếc cả rồi sao?”

Ngo Bình: “Bọn họ xuống tay không biết nặng nhẹ, nhất định tôi sẽ dạy dỗ bọn họ”.

Cô gái im lặng mấy giây rồi nói: “Đưa người đến đây! Nếu ông ta mà chết thì các anh cũng sống không nổi đâu!”

Ngô Bình: “Đưa đến thế nào?”

“Tôi gửi định vị vào điện thoại cho anh, đưa đến ngay lập tức!” Nói xong, cô gái đã cúp điện thoại.

Ngô Bình hỏi tên bắt cóc: “Người nhận điện thoại chính là Luyện Tử Đấu?”

Tên bắt cóc lắc đầu: “Cô ta là một trong bốn mỹ nhân bên cạnh Luyện Tử Đấu. Luyện Tử Đấu này cũng noi theo Thần công tử, bên cận nhận đến mấy người đẹp hầu hạ, người vừa nãy làm việc khá tốt, nên giúp Luyện Tử Đấu công việc. Giống như bên tôi, mười lần thì đến tám lần là cô ta phụ trách truyền lệnh”.

Ngô Bình: “Đi lái xe đi”.

Ngô Bình kéo tên bắt cóc lên một chiếc xe ngoài sân, anh ta khởi động xe, đi theo định vị trong điện thoại tên bắt cóc.

Trên đường, chiếc xe chạy với tốc độ hơn trăm cây số trên giờ, chưa đến nửa tiếng, bọn họ đã đến trước một căn nhà ba tầng. Trước căn nhà có một sân nhỏ, có mười mấy chiếc xe đậu ở đó, kiểu xe gì cũng đều có, có mấy chiếc còn là kiểu xe sang cả triệu đô.

Xe hai người vừa dừng thì có một cô gái chừng hai mươi mấy tuổi đi đến, trông không tệ, là kiểu mỹ nữ đầy đặn.

Ngô Bình xuống xe, tên bắt cóc cũng đi xuống theo.

Cô gái liếc nhìn Ngô Bình, cảm thấy khí chất cậu không giống người bình thường, bất giác nhíu mày hỏi: “Anh là ai?”

Ngô Bình nói: “Tôi là Ngô Bình, Ngô Đại Hưng mà các người bắt đi là bố tôi, tôi đến tìm Luyện Tử Đấu”.

Nghe thấy lời này, cô gái lùi lại mất bước, sau đó vung tay lên: “Bắt anh ta lại!”

Hai võ giả rõ ràng là cấp bậc Luyện Khí đi đến, Ngô Bình chẳng buồn liếc nhìn, tay nhẹ nhàng vung lên, hai người kia đã bị gió cuốn bay như bù nhìn vậy, nặng nề đập vào tường, cả tòa nhà cũng chấn động.

Ngô Bình dùng thần niệm tìm kiếm, phát hiện vị trí ở tầng ba có một người khí thế không thấp, cậu nhảy lên không trung, trực tiếp phá vỡ cửa sổ tầng ba, tiến vào trong căn phòng.

Căn phòng này trang trí màu hồng phấn, bên trong có một cái giường rộng hơn ba mét, dài hơn năm mét, bên trên có ba cô gái đang nằm, bày ra đủ loại tư thế, sau đó có một người đàn ông có khuôn mặt còn dài hơn cả lừa đang chuẩn bị làm gì đó.

Ngô Bình đột nhiên phá cửa sổ tiến vào, người này giật mình kinh ngạc, vươn tay chỉ vào Ngô Bình, hung hăng nói: “Mày muốn chết sao!”

Nào ngờ, Ngô Bình nắm lấy ngón tay anh ta, trực tiếp kéo ra cửa sổ, sau đó ném mạnh anh ta xuống đất.

“Rầm!”

Cú ném này, cậu dùng nửa phần sức mạnh, cả người đàn ông đập xuống sàn bê tông, lục phủ ngũ tạng đau đớn, sắc mặt tái nhợt.

Tu vi của anh ta không thấp, nhưng cũng chỉ là Bí Cảnh tầng một hơn nữa trình độ cũng chẳng ra sao, căn cơ cũng không vững.

Người đàn ông chính là Luyện Tử Đấu, anh ta không ngừng phun ra máu, máu lại xộc lên cổ họng, sau đó không ngừng ho khan.

Ngô Bình nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt an ta, nhìn anh ta chằm chằm hỏi: “Anh biết tôi sao?”

Cô gái kia nhìn thấy người đàn ông của mình không đỡ nổi một chiêu, lập tức biến sức, trốn tránh ở phía xa, nhưng cô ta vẫn nhắc nhở nói: “Anh ta chính là Ngô Bình!”

“Ngô Bình!”. Sắc mặt Luyện Tử Đấu khó coi: “Người phụ nữ kia lại dám lừa tôi, cô ta nói anh không có lai lịch gì lợi hại cả, thực lực cũng bình thường. Bây giờ xem ra, là tôi nhầm to rồi!”

Ngô Bình: “Nói hết tiền căn hậu quả cho tôi!”

Luyện Tử Đấu biết lúc này nếu không thành thật khai báo thì kết cục chỉ có chết, anh ta không muốn chết, tuy anh ta chỉ là Bí Cảnh tầng một, nhưng ở giới thế tục vẫn có thể hô mưa gọi gió, ai ai cũng cung phụng anh ta như khách quỷ, anh ta có vô số mỹ nữ hầu ạ, có tiền tài tiêu không hết. Cuộc sống đẹp đẽ như vậy, sao anh nỡ chết được chứ?

Luyện Tử Đấu kể, cũng giống với những gì tên bắt cóc nói, Ngô Bình gật đầu: “Bây giờ anh gọi điện cho chủ nhân, cứ nói nếu nửa tiếng sau anh ta không mau chóng đến đây thì anh sẽ chết”.

Sắc mặt Luyện Tử Đấu tái nhợt, nhưng anh ta lập tức cầm lấy một miếng bùa truyền tin. Lúc này, ngọc phù kia bỗng phát sáng, bên trong truyền ra giọng người đàn ông cao cao tại thượng: “Chuyện gì?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK