Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngô Bình vỗ tay một cái, Đường Tử Di đã biến mất. Ngay sau đó, cô ấy đã xuất hiện trong một vũ trụ mênh mông có rất nhiều sao và mây. Cô ấy bay tới biển sao, xuyên qua vô vàn hằng tinh thì nhìn thấy một tinh cầu cực kỳ hoàn hảo, hình dạng của nó giống trái đất ngày xưa, nhưng diện tích thì lớn hơn.

Cô ấy đáp xuống một bãi cỏ ở đây, mặt trời chiếu sáng, không khí trong lành, hơn nữa quy luật đại đạo còn hoàn chỉnh.

“Nơi này đẹp quá!”, Đường Tử Di cảm thán.

Ngô Bình cười nói: “Đây là vũ trụ do anh tạo ra, dù hầu hết là ảo ảnh, nhưng trật tự đại đạo hoàn chỉnh, không biết người dân Thiên Võ có vui khi anh chuyển họ đến đây sống không nhỉ?”

Đường Tử Di: “Sao lại không vui? Đây là chốn bồng lai tiên cảnh, đến em còn thích mà”.

Ngô Bình: “Thế thì tốt, chờ anh tu sửa nơi này lại một chút rồi sẽ đón người dân đến đây. Đương nhiên họ sẽ không sống ở đây mãi, khi tu vi cao lên thì có thể ra ngoài tu hành”.

Đường Tử Di cười nói: “Huyền Bình, nơi này có thể chứa được bao nhiêu người?”

Ngô Bình: “Nghìn tỷ người vô tư, nếu đông quá thì sang tinh cầu thứ hai. Ví dụ đều là người tu vi thấp thì ít nhất vũ trụ này có thể chịu tải được cả chục nghìn tinh cầu”.

Đường Tử Di mừng rỡ nói: “Thế thì có gì phải lo nữa, cứ chuyển hết người dân đến đây là được. Đại kiếp sắp đến rồi, chỉ có ở đây thì họ mới được an toàn”.

Ngô Bình thở dài nói: “Nhưng nếu chuyển nhiều người vào vũ trụ của anh quá thì vận mệnh của anh cũng sẽ nối liền với họ, đó là luật nhân quả”.

Đường Tử Di ngạc nhiên hỏi: “Ý là họ vào trong vũ trụ của anh rồi thì sẽ ảnh hưởng đến anh ư?”

Ngô Bình gật đầu: “Đương nhiên, vận mệnh của họ sẽ liên quan đến vận mệnh của anh. Ví dụ, nếu trong số họ có nhiều người mệnh ểu, lẽ ra phải chết trong đại kiếp, nhưng vì vào trong vũ trụ của anh nên mới được sống. Như vậy thì anh sẽ phải chịu nạn thay họ, chịu những kiếp nạn không thuộc về mình”.

Đường Tử Di vội nói: “Thế thì bỏ đi, không thể để họ ảnh hưởng đến anh được”.

Ngô Bình cười nói: “Đây chỉ là cách tạm thời thôi, chờ chúng ta tìm được nơi thích hợp, anh sẽ trả họ về đây”.

Đường Tử Di: “Nếu họ ở đó trong một thời gian ngắn thì có ảnh hưởng gì đến anh không?”

Ngô Bình: “Chắc không nhiều, chỉ một chút thôi”.

Đường Tử Di thở phào một hơi: “Thế thì được”.

Ngô Bình: “Tử Di, anh đã tìm ra con đường tu tiên Nhân đạo ở thế giới kia, sau này em có thể tu hành đạo Tiên thích hợp với Nhân tộc rồi”.

Đường Tử Di cười nói: “Em tu tiên rồi mà, hơn nữa cũng sắp thành Đạo Tổ rồi”.

Ngô Bình xua tay: “Không giống nhau, Tiên đạo mà em tu luyện đến cuối sẽ thành Tiên tộc hoặc không thể tiến bộ tiếp. Em nhìn các Đạo Tôn bây giờ đi, họ đều là cường giả kỷ nguyên, nhưng thật ra đã thành Tiên tộc rồi, chứ không phải Nhân tộc đâu”.

Đường Tử Di: “Thế thì có khác biệt gì? Chỉ cần thực lực tăng lên là đạt mục đích rồi mà?”

Ngô Bình cười nói: “Tiên độc truyền thừa Tiên đạo, em nghĩ họ có ý tốt à?”


Đường Tử Di trợn tròn mắt: “Lẽ nào đó là kế hoạch của họ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK