Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngô Bình: “Ông không cần quanh co nữa, ông tới là vì muốn giết tôi phải không?”

Âm Tứ Bình vội vã xua tay: “Tôi không dám. Tôi tới là muốn xin thần y cứu mạng”.

Ngô Bình ngạc nhiên. Theo anh quan sát, Âm Tứ Bình này đã là Địa Tiên cảnh giới Linh Biến rồi, hơn nữa trên người không có vết thương. Thấy lạ nên anh lập tức hỏi: “Cứu ai?”

Âm Tứ Bình thở dài đáp: “Là con trai tôi, Âm Tiểu Phong”.

Ngô Bình: “Sao ông biết tôi có thể chữa cho con trai ông?”

Âm Tứ Bình: “Ngô thần y chữa được Chấn Sơn quyền thì có lẽ cũng sẽ chữa được cho con trai tôi”.

Ngô Bình cười lạnh: “Nhà họ Âm các người ngang ngược bá đạo lắm. Vì tôi chữa cho vợ Thôi Quảng Hải mà đã cử sát thủ tới định giết tôi”.

Âm Tứ Bình cúi gập người, chắp tay đáp: “Thực lòng xin lỗi, do nhà họ Âm và nhà họ Thôi có huyết hải thâm thù”.

Ngô Bình: “Tôi nghe Thôi Quảng Hải nói năm xưa ông nội anh ta cứu người mà họ Âm các ông truy sát, thế là nhà ông ám sát người nhà họ Thôi từ đó. Đến nay chẳng còn lại mấy người”.

Âm Tứ Bình đáp: “Đó là do Thôi Quảng Hải không rõ nội tình bên trong”.

Ngô Bình hỏi: “Nội tình gì?”

Âm Tứ Bình: “Nhà họ Thôi trước đó vì muốn cướp lấy lệnh bài Thiên Quân của nhà tôi mà đã giết tổng cộng ba trăm linh năm người nhà họ Âm. Tôi và bố tôi may mắn sống sót rồi ẩn cư chốn thôn dã. Trải qua năm mươi năm nếm mật nằm gai, cuối cùng mới khôi phục được chút nguyên khí của gia tộc. Cho nên, tôi giết người nhà họ Thôi là để báo thù”.

Việc này khiến Ngô Bình vô cùng kinh ngạc: “Nhà họ Thôi giết nhiều người nhà ông như vậy sao?”

Âm Tứ Bình gật đầu: “Đúng vậy. Năm đó chỉ có bố tôi và tôi là chạy thoát. Nhưng bố tôi cũng bị thương nặng, mấy năm sau thì mất”.

Ngô Bình: “Cho nên ông nhất định phải giết sạch người nhà họ Thôi?”

Âm Tứ Bình: “Đúng vậy! Người nhà họ Thôi, toàn bộ phải chết!”

Ngô Bình hỏi tiếp: “Vậy người năm xưa diệt tộc nhà ông là ai?”

Âm Tứ Bình: “Là tổ tiên của nhà họ Thôi, Thôi Vọng Tiên. Thôi Vọng Tiên đã bế quan một thời gian rất dài. Tôi liên tục giết người nhà họ Thôi chính là để dụ lão ta ra mặt”.

“Con trai ông bị sao vậy?”

Âm Tứ Bình: “Con trai tôi tu luyện công pháp gia truyền nhà họ Âm là Tam Âm Kinh. Nhưng trong quá trình tu luyện xảy ra sự cố, nó bị đứt kinh mạch, tinh thần cũng bị đả kích. Tôi chỉ có duy nhất đứa con trai này, tôi rất thương nó. Mong Ngô thần y cứu lấy con trai tôi!”

Ngô Bình trầm ngâm một lát rồi nói: “Tôi có thể cứu con trai ông. Nhưng với điều kiện ông không truy sát vợ chồng Thôi Quảng Hải nữa”.

Âm Tứ Bình suy nghĩ một lát rồi đáp: “Được, tôi muốn giết Thôi Vọng Tiên, còn Thôi Quảng Hải này có giết hay không cũng không sao cả”.

Ngô Bình: “Ông nói Thôi Vọng Tiên đã cướp mất lệnh bài Thiên Quân. Đó là thứ gì vậy?”

Âm Tứ Bình: “Vào thời Tiên quốc có một vị Mã Thiên quân uy chấn thiên hạ. Nhưng rồi ông ấy mất tích trong một trận chiến lớn, có người nhặt được tấm lệnh bài của ông ấy. Nghe nói, có lệnh bài này là có thể tìm được tiên phủ của Mã Thiên quân”.


Ngô Bình bắt đầu hứng thú: “Tiên phủ của Thiên quân sao? Nhà họ Âm các ông chưa tìm thử sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK