Ngô Bình cười nói: “Người ta không gửi thì mình tự vận chuyển hàng cho mình”.
Anh nói với Vương Thế An: “Giờ anh hãy thuê tiêu cục Uy Hổ vận chuyển một chuyến hàng với giá là ba triệu tiền Linh, địa điểm là một nơi cách đây một nghìn dặm”.
Vương Thế An cười nói: “Được thôi”.
Anh ta lấy một cái hộp ngọc ra rồi nói: “Nhờ tiêu cục đưa thứ này đến một nơi cho tôi. Khi nào đến nơi thì tôi sẽ lấy lại, đây là một vật rất quý nên tôi sẽ trả tiêu cục ta ba triệu tiền Linh phí vận chuyển”.
Ngô Bình cười nói: “Được, chúng tôi nhận đơn này”.
Sau đó, anh gọi ông tiêu sư trước đó đến rồi nói: “Ông đến quán trà rồi rêu rao tin này đi, nói là sau khi hoàn thành xong đơn hàng trị giá 500 nghìn tiền Linh, chúng ta đã nhận được một đơn lớn hơn. Xong chuyến này thì chúng ta sẽ chuyển mình”.
Ông ấy cười nói: “Vâng, tôi đi ngay”.
Các tiêu sư đã vất vả cho một chuyến đi dài nên Hàn Tuyết Kỳ đã bày tiệc để chiêu đãi họ.
Hàn Tuyết Kỳ cầm một chén rượu đến chỗ Ngô Bình rồi cười nói: “Tiêu đầu Ngô, tôi kính anh một chén! Nếu không nhờ có anh xoay chuyển tình thế thì chắc tiêu cục nguy rồi”.
Ngô Bình cười nói: “Phải là tôi cảm ơn tổng tiêu đầu mới đúng, nếu cô không thu nhận tôi thì giờ chắc tôi vẫn đang lang thang ở ngoài”.
Hai người cụng chén, sau đó uống cạn rồi mỉm cười nhìn nhau.
Lúc này, Hàn Tuyết Kỳ chợt dịu dàng nói: “Tiêu đầu Ngô, kiểu gì tiêu cục Vạn Lý cũng giở trò trong chuyến hàng sắp tới, anh có chắc sẽ chống lại được không?”
Ngô Bình: “Dù họ có giở trò gì thì tôi cũng xử được hết”.
Hàn Tuyết Kỳ thở phào một hơi: “Tiêu cục Uy Hổ có một tiêu đầu như anh đúng là may mắn”.
Ngô Bình cười phá lên nói: “Đừng nói mấy chuyện này nữa, tôi cũng kính cô ba chén”.
Mọi người uống với nhau đến tận chiều, ai nấy cũng say sưa, đến Hàn Tuyết Kỳ cũng đã ngà ngà rồi khoác vai Ngô Bình nghe anh kể về chuyến đi vừa rồi.
Một tốp tiêu sư trốn ở phía xa rồi lén nhìn về đằng này.
Một tiêu sư nhỏ giọng nói: “Này, có khi nào tổng tiêu đầu nhà mình thích tiêu đầu Ngô không nhỉ?”
Mã Bảo Thắng lừ mắt nói: “Nói vớ vẩn!”
Tiêu sư kia lập tức ngậm miệng, nhưng Mã Bảo Thắng lại nói: “Rõ ràng là bọn họ đều có ý với nhau rồi”.
Mọi người ngẩn ra, sau đó đều che miệng cười.
Bấy giờ, ông tiêu sư ban nãy cũng đã lảo đảo đi tới, rõ ràng cũng đã say bí tỉ. Nhưng sau khi nhìn thấy rượu trên bàn, ông ấy lại rót tiếp ngay.
Mã Bảo Thắng vội hỏi: “Ông Khương, sao rồi? Ông đi phao tin chưa?”
Ông Khương cười khà khà nói: “Giờ ít phải có một phần ba người trong thành biết tin chúng ta nhận được một đơn hàng lớn rồi”.
Mã Bảo Thắng dựng ngón tay cái rồi nói: “Quá đỉnh, nào, tôi mời ông một chén”.
Ông Khương ngửa cổ uống cạn, mắt càng sáng hơn rồi nói: “Tối nay, tiêu đầu Ngô sẽ trút giận cho chúng ta”.