Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Chính giai đoạn gần đây rất ít tiếp xúc với Lạc Thiên. Bởi vì anh bận tới mức đầu tắt mặt tối. Lạc Thiên cũng có rất nhiều việc phải xử lý mỗi ngày nên trừ khi là tình huống đặc biệt, nếu không thì Lâm Chính cũng sẽ ít khi tới y quán của cô ấy.

Trong mắt Tô Nhu thì Lâm Chính ngày nào cũng ở chỗ của Lạc Thiên. Lời mời của Lạc Thiên khiến anh cảm thấy bất ngờ.

Tới giờ cơm, Lâm Chính nói với Tô Nhu là anh không về ăn rồi bắt xe tới nhà họ Lạc. Lúc này, toàn bộ những người bề trên của nhà họ Lạc đều đứng ra trước cửa đợi Lâm Chính.

Lâm Chính vừa bước xuống xe thì cả dòng họ do Lạc Bắc Minh dẫn đầu đã bước tới đón.

“Thần y Lâm đại giá quang lâm, nhà họ Lạc đúng là vinh hạnh quá. Thần y Lâm, mời cậu”, Lạc Bắc Minh cười ngoác miệng.

“Ông khách sáo quá rồi”, Lâm Chính liếc nhìn rồi khẽ gật đầu đi vào trong.

Lúc này trong đại đường nhà họ Lạc, một bàn đầy cao lương mỹ vị đã được chuẩn bị. Lạc Thiên đeo găng tay, bưng một bát canh gà lên.

“Lâm Chính, anh tới thật đúng lúc, đồ ăn đã lên đủ cả rồi. Mau tới ăn thôi”, Lạc Thiên hai mắt sáng rực, lập tức kêu lên.

“Tiểu Thiên, đều là cô làm cả đấy hả? Vất vả rồi. Mà hôm nay là ngày gì thế? Đang yên lại mời tôi ăn cơm?", Lâm Chính mỉm cười và hỏi.

“Chẳng phải là vì anh vừa đánh bại đám người Nhậm Quy sao? Tôi chúc mừng anh”, Lạc Thiên nói.

“Có gì đáng để chúc mừng chứ?”

“Lẽ nào anh không muốn nâng ly với tôi…”

“Cô muốn uống thì lúc nào cũng được mà, thế nhưng tôi nghi ngờ tửu lượng của cô lắm nhé”, Lâm Chính nhún vai.

Dứt lời, Lạc Thiên tỏ vẻ giận dỗi: “Anh coi tôi là gì vậy? Anh tưởng tôi sợ anh sao? Nào, hôm nay không say không về".

“Ok luôn!”, Lâm Chính cười ha ha. Ai lại đi sợ con gái bao giờ?

Mọi người ngồi vào bàn. Lạc Thiên lập tức nâng ly: “Lâm Chính, tôi mời anh một ly trước”, nói xong cô ấy uống cạn.

“Được! Tôi cũng cạn! Uống!”, Lâm Chính cảm thấy khá kích động, anh bật cười ha ha và cũng uống cạn ly của mình. Thế nhưng sau khi rượu vào cổ họng thì Lâm Chính lập tức chau mày.

“Đây là rượu gì vậy?”, Lâm Chính bèn hỏi.

“Anh sao thế? Uống không quen hả? Đây là rượu thuốc do chính tôi làm đấy”, Lạc Thiên lên tiếng.

“Rượu thuốc sao? Thảo nào nặng thế…nhưng đang yên đang lành sao lại mời tôi uống rượu thuốc?”, Lâm Chính chau mày.

“Loại này nồng độ khá cao, chắc đủ đô nhỉ. Tôi chỉ sợ rượu khác anh lại chê. Haha nào nào, Lâm Chính, tôi mời anh ly nữa”, Lạc Thiên có vẻ miễn cưỡng, sau đó nâng ly cạn tiếp với Lâm Chính.

Lâm Chính cảm thấy hơi nghi ngờ. Anh có thể nhận ra sự bất thường của Lạc Thiên nhưng lại không nói nên lời. Hơn nữa từ khi nào mà tửu lượng của Lạc Thiên lại tốt như thế chứ?

Loại rượu này người bình thường uống một ly là chếnh choáng, hai ly là sai, vậy mà Lạc Thiên lại không hề bị sao cả. Hơn nữa còn uống liên tục như uống rượu trắng. Cô ấy tưởng đang uống bia sao? Thật khủng khiếp!

Nếu mà ai gặp lần đầu thì sẽ cảm thấy kinh ngạc lắm. Thế nhưng Lâm Chính không hề nhớ là tửu lượng của cô ấy tốt đến vậy mà.

Có vấn đề, chắc chắn có vấn đề. Lâm Chính chau mày nhưng không nói gì. Anh chỉ mỉm cười rồi uống tiếp.

Từng người nhà họ Lạc không ngừng mời rượu anh. Tầm một lúc thôi mà Lâm Chính đã uống hơn mười chén rượu. Thế nhưng anh vẫn không có dấu hiệu say.

Dù sao thì cơ thể anh đã biến đổi sau một thời gian dài dùng thuốc, bạch độc bất nhập nên đối với chút cồn này anh rất hiếm khi bị say.

Lạc Thiên thấy vậy bèn ra hiệu cho Lạc Bắc Minh. Ôn ta khẽ gật đầu. Thế là Lạc Thiên lại nâng ly mời Lâm Chính: “Ấy hình như uống hết rồi. Chúng ta có nên đổi loại rượu khác không?”, Lạc Thiên nói với vẻ bất lực.

“Được!”, Lâm Chính không hề từ chối, lập tức gật đầu đồng ý. Thế là Lạc Thiên cho người mang một bình rượu lớn ra. Loại này khác với loại trước đó. Họ lại tiếp tục uống.

Bình rượu này vẫn là rượu thuốc, mùi vẫn khá nặng. Lâm Chính không biết Lạc Thiên và Lạc Bắc Minh định là gì, thế nhưng dựa vào chút rượu này mà muốn hạ gục anh thì chắc còn khướt. Tuy nhiên để cho vừa lòng đối phương thì Lâm Chính quyết định giả vờ say.

Anh không ngờ sau khi uống cạn chén rượu này thì một cơn nóng đột nhiên trỗi dậy từ bụng của anh.

Cái gì? Lâm Chính cảm thấy tim đập mạnh, anh lẳng lặng bắt mạch mình. Cái gì thế này? Lúc này kinh mạch của anh đã bị rối loạn, cả người hừng hực.

Hỏng rồi! Anh nhìn xuống, nếu như chỉ uống riêng chén rượu này thì không thành vấn đề nhưng dược lực trong loại rượu này vừa hay lại kết hợp được với dược lực trong loại rượu trước đó anh uống.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK