Nhận được sự đồng ý của đạo chủ, An Huyền lập tức chuẩn bị. Phía Tây Nam của Thiên Ma Đạo có một khu rừng núi nguyên sinh. Ở đây quái thú rất nhiều, cỏ mọc um tùm, cũng ít người qua lại. Đây chính là nơi mai phục tốt nhất.
Ở đây có một con đường có thể đi tới Thiên Ma Đạo. Để dụ Lâm Chính đi theo con đường này thì An Huyền đã đặc biệt cử binh lính canh chừng ở đây đồng thời thiết kế bẫy.
Những bẫy này không để ẩn mà lộ ra. Nếu như Lâm Chính mà còn tỉnh táo thì chắc chắn sẽ không lựa chọn xông vào làm gì. Đương nhiên nếu mà xông vào thì càng tốt.
Có quá nhiều cạm bẫy thế này, còn bao nhiêu cao thủ canh chừng, nếu Lâm Chính vẫn muốn lao qua thì xong đời.
Anh Huyền đứng ở đầu núi nheo mắt quan sát mọi thứ. Tất cả mọi thứ đã xong xuôiSự việc vô cùng thuận lợi.
“An Huyền đại nhân”, Lạc Đàm Hoa bước tới khẽ cúi người.
“Sắp xếp ổn cả rồi chứ?”
“Bẩm An Huyền đại nhân, đã sắp xếp ổn cả rồi, giờ đợi thần y Lâm tới nữa”.
Lạc Đàm Hoa cung kính đáp: “Theo như tình báo của chúng ta thì thần y Lâm chỉ còn cách chỗ này tầm hai giờ đường, hắn tới đây chúng ta sẽ ra tay ngay”.
“Rất tốt, đây là cơ hội quan trọng. Nếu như có thể trừ khử thần y Lâm ở đây thì Giang Thành không còn gì phải lo lắng nữa. Nói thật, tôi không muốn giao đấu chính diện với Dương Hoa. Dương Hoa có thần y Lâm lãnh đạo, thực lực vô cùng phi phàm, nếu như chúng ta tốn quá nhiều công sức vào việc giao đấu với hắn, một khi quan chức Long Quốc xử lý xong việc ở phía Bắc và quay về đối phó với chúng ta thì chúng ta sao có thể chống lại được”, An Huyền trầm giọng.
“An Huyền đại nhân nhìn xa trông rộng, thuộc hạ bái phục…có điều thuộc hạ có câu thế này không biết có nên nói hay không”, Lạc Đàm Hoa bặm môi.
“Không sao nói đi”, An Huyền liếc nhìn cô ta với vẻ bất ngờ.
“Tôi cảm thấy chuyện này có gì đó mập mờ…”, Lạc Đàm Hoa do dự.
An Huyền lập tức quay qua, chau mày: “Mập mờ ở đâu?”.
“Thuộc hạ cũng không biết, chỉ là thấy rất khó hiểu…”, Lạc Đàm Hoa lên tiếng.
“Đây là cảm giác của cô sao?”, An Huyền hừ giọng: “Đã quyết định rồi thì đừng do dự nữa. Làm việc phải quyết đoán, cứ lấn cấn thì sao làm được việc lớn?”
“An Huyền đại nhân nói đúng”, Lạc Đàm Hoa không dám nói gì nữa.
Lúc này một ma nhân khác bước tới.
“Bẩm An Huyền đại nhâ, thần y Lâm đang ở phạm vi ngoài mười dặm, sắp vào địa giới của Thiên Ma Đạo rồi”, ma nhân này cung kính nói.
“Tốt lắm”
An Huyền đanh mặt: “Lập tức khởi động các cơ quan, gọi người khác chuẩn bị sử dụng ma đan, quỷ đầu ma đã vào vị trí chưa?”
“Đã vào vị trí rồi ạ”.
“Tốt lắm, đợi con cá lớn cắn câu thôi”, An Huyền điềm đạm bước xuống núi, tới khu rừng và lặng lẽ chờ đợi.
Lúc này, có tất cả 30.000 quỷ đầu ma đang ở đây. Đây đều là những ma nhân được hiến tế thành công. Thực lực của mỗi ma nhân này đều vô cùng khủng khiếp. Chúng lục đục, nếu không phải An Huyền đã cho chúng dùng đan dược để ngủ sâu thì giờ chúng đã sục sôi cả lên rồi.
Chỉ cần Lâm Chính bước vào khu vực này thì An Huyền sẽ thả toàn bộ quỷ đầu mà ra để đối phó với Lâm Chính.
“Tới rồi”, đúng lúc này có tiếng hô vang lên.
An Huyền vội vàng nhìn thì thấy một bóng hình xuất hiện.