Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tất cả mọi người đều thất thần, hai tròng mắt điên cuồng chuyển động, tim đập thình thịch, thần kinh không ngừng co giật, giờ phút này, dường như linh hồn của họ đều đang run rẩy!

Không ai tin những gì mà bản thân đã nhìn thấy.

Một người đến từ ngoại vực lại tiếp được đòn tấn công toàn lực của Nhiêu Ưng!

Thậm chí... còn phá vỡ đòn tấn công đó!

Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy thì đâu ai dám tin?

Thậm chí còn có không ít người không ngừng dụi mắt, cho rằng bản thân bị hoa mắt!

Cái miệng nhỏ nhắn của Tề Thủy Tâm há to, con ngươi ngơ ngác nhìn bóng người trong mê cung, nhất thời chưa kịp lấy lại tinh thần.

Ái Nhiễm và tông chủ Thanh Huyền Tông cũng giống như vậy.

Giản Đào chỉ đợi xem kịch hay, chuẩn bị đi đến trước mặt Ái Nhiễm để chế nhạo, cũng chết lặng.

“Sao có thể? Đây thực sự là đòn tấn công do Nhiêu Ưng dùng toàn lực sao? Hắn ta... sao hắn ta có thể tiếp được đòn đó chứ?", quai hàm của Giản Đào suýt chút nữa rơi xuống đất, đầu lưỡi cong lên, run rẩy hét lớn.

Sắc mặt của những người bên cạnh đều thay đổi, không ngừng cau mày.

Đương nhiên, người sốc nhất và không thể chấp nhận được là Nhiêu Ưng.

Lúc đó hắn chỉ cảm thấy cơ thể của mình giống như bị va đập mạnh bởi một thứ gì đó, bị giật lùi về phía sau.

Rầm!

Hắn ngã mạnh xuống đất, rồi vội vàng đứng dậy, sau khi ý thức được mình không bị gì, lại muốn ra đòn lần nữa.

Nhưng khi vừa vận khí kình, hắn bèn dừng lại.

Hắn cúi đầu nhìn, trên ngực hắn... đã bị đâm bởi mười hai cây châm bạc màu vàng!

Những cây châm dài xếp thành hình hoa văn giống như thương long, in trên ngực hắn, sống động và rực rỡ.

Tâm trí của Nhiêu Ưng bỗng trở nên trống rỗng.

Mặc dù bị châm bạc cắm vào ngực, nhưng hắn cũng không cảm thấy có bất kỳ sự khó chịu nào, chỉ là khí mạch trong cơ thể đã hoàn toàn mất cảm giác.

Giống như những cây châm bạc này, che chắn khí mạch của hắn!

Nếu không có cách nào để đả thông khí mạch, thì lấy cái gì để chiến đấu với những người này?

Nhiêu Ưng vô cùng kinh hãi, không dám tiến lên, liên tục lùi về phía sau, hai tay lần mò trước ngực, muốn rút châm bạc ra.

Song khi hắn vừa chạm vào cây châm bạc thì cảm thấy ngực mình rất đau.

Nhiêu Ưng cũng không phải là kẻ ngốc, lập tức phản ứng, khí mạch của mình nhất định là bị mấy cây châm bạc này khống chế rồi.

Nếu như rút kim ra, khí mạch chắc chắn sẽ bị phá vỡ, phải tu sửa lại toàn bộ.

Không thể làm liều!

Nhiêu Ưng cắn răng, triển khai kỹ thuật nhổ kim chỉ có ở Trùng Long Cốc.

Nhưng sau khi quyết định làm, châm bạc không những không được nhổ ra, thậm chí còn không hề động đậy.

Cứ như thể những cây châm bạc này toàn bộ đều được mọc ra từ trên người Nhiêu Ưng.

Cuối cùng Nhiêu Ưng ý thức được có chỗ nào đó không đúng lắm.

“Rốt cuộc là thế nào? Đây là châm bạc gì thế? Cậu... cậu loại bỏ hoàn toàn chất độc mà tôi đã thi triển với cậu bằng cách nào? Rốt cuộc chuyện này là sao?”,

Nhiêu Ưng hét lên, trong mắt tràn đầy sự không cam lòng và khó tin.

“Muốn loại bỏ chất độc mà anh đã dùng rất đơn giản! Độc của anh tuy rất nhiều, có hơn bảy nghìn loại, nhưng những độc tố này đều tác dụng lên máu, không có loại nào xâm nhập vào xương tủy, nội tạng! Tôi nghĩ cũng phải thôi, nếu đồng thời dùng nhiều độc như vậy, độc tố đương nhiên phải cùng loại, nó chỉ có thể thẩm thấu vào trong máu, cho nên muốn giải độc của anh quá đơn giản, tôi chỉ cần đổi hoàn toàn lượng máu trong cơ thể là được”, Lâm Chính nói.

“Cái gì? Đổi máu?”

Nhiêu Ưng trừng mắt chết lặng.

“Việc này không thể nào làm được! Lâm Chính đại nhân, nếu anh hoán đổi hoàn toàn máu, hơn nữa trong khoảng thời gian ngắn làm sao có thể tạo ra lượng máu lớn như vậy, nếu không có mạch máu để duy trì trạng thái, anh đến khí huyết cũng không có! Đổi máu chắc chắn sẽ khiến chiến lực tổn thất, tự tìm đường chết!", Sở Thu sốt sắng hét lên.

Có thể thấy, gã cũng bị những lời nói của Lâm Chính dọa sợ.

“Tôi đã dám đổi máu, đương nhiên sẽ có biện pháp sinh ra lượng lớn máu trong thời gian ngắn, việc này có gì khó khăn chứ?", Lâm Chính lắc đầu, bình tĩnh nói.

"Ha ha, cậu đừng ở đây lừa tôi, trên thế giới rất ít thủ đoạn nghịch thiên như vậy, theo tôi được biết, chỉ có 'Thần Động Thiên Long Châm Quyết' mới có thể nhanh chóng sinh ra máu, đáng tiếc châm quyết này đã bị thất truyền, trở thành truyền thuyết trong giang hồ, toàn bộ vực Diệt Vong, không ai biết đến thuật pháp này, cậu... cậu... cậu không phải là... cậu biết châm quyết này đấy chứ...”

Nhiêu Ưng nói một lúc, sắc mặt trở nên tái mét, giọng nói cũng dần dần yếu ớt, trong mắt lộ ra vẻ kinh hoàng và sợ hãi.

Bởi vì hắn phát hiện sự việc khiến người ta khiếp sợ.

'Thần Động Thiên Long Châm Quyết' là một truyền thuyết của vực Diệt Vong, ở vực Diệt Vong không ai hiểu được châm thuật này.

Nhưng... Lâm Chính không phải người của vực Diệt Vong!

Anh không thể nào...không thể nào là...

Nhiêu Ưng mở to miệng, tim điên cuồng đập loạn.

Cho đến giờ phút này, Lâm Chính mới nhẹ nhàng nói:

“Tôi biết!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK