Chương 814: Thân bại danh liệt
Tống Kinh vừa rời khỏi khách sạn Lâm Giang, thì tập đoàn Dương Hoa liền nhận được thư yêu cầu.
Sau khi nhận được thư yêu cầu này, Mã Hải lập tức gọi Khang Gia Hào và Kỷ Văn đến.
Hai người họ xem xong thư yêu cầu đều lắc đầu.
"Rất dễ đối phó".
"Bọn họ đây là tự bê đá đập chân mình".
Hai người không hẹn mà đồng thanh lên tiếng.
"Vậy thì hãy diễn một vở kịch cho tất cả xem đi", Lâm Chính đang ngồi trước bàn làm việc, bình thản nói: "Hơn nữa, tôi đoán đằng sau chuyện này có bóng dáng của Hoàng Ngu, giúp tôi kéo Hoàng Ngu xuống nước. Tôi không muốn chúng ta xông lên chém giết nhau, còn bọn họ đứng bên cạnh nhìn".
"Chủ tịch Lâm yên tâm, Ám Ưng đang để mắt đến bọn họ rồi".
"Vậy thì tốt, chuyện này giao cho các ông làm đấy, tôi về nghỉ ngơi đây".
Lâm Chính day huyệt Thái Dương, sau đó đứng dậy, rời khỏi phòng làm việc.
Mấy ngày nay anh đều ở y quán của Lạc Thiên và Dương Hoa, ít đến chỗ Tô Nhu, không biết hai ngày nay cô thế nào rồi.
Lúc Lâm Chính đến công ty Quốc tế Duyệt Nhan, thì cô thư ký trẻ tuổi kia liền chạy tới.
"Anh Lâm, cuối cùng anh cũng đến rồi", cô thư ký gấp gáp nói.
"Sao thế?", Lâm Chính nghi hoặc hỏi.
"Mấy hôm nay Chủ tịch ở lì trong phòng làm việc, nếu anh còn không đến, thì chắc là cô ấy chuyển luôn giường vào phòng làm việc mất", cô thư ký vội nói.
"Tại sao vậy?", Lâm Chính ngạc nhiên hỏi.
"Chẳng phải là vì tên Cao Lam kia sao?".
"Cao Lam làm sao?".
"Bây giờ ngày nào anh ta cũng chạy đến đây quấy rối Chủ tịch, hôm kia bày nến, hôm qua tặng hoa, muốn Chủ tịch chấp nhận anh ta, nhưng Chủ tịch có thích anh ta đâu. Anh Lâm, anh mau nghĩ cách đuổi tên phiền phức này đi đi".
Lâm Chính nghe thấy thế thì trầm mặc một lát, sau đó lắc đầu: "Cô bảo bảo vệ đuổi thẳng cổ anh ta là được rồi, dù sao Tiểu Nhu cũng không chấp nhận anh ta đâu, cô cứ yên tâm".
"Ừm… Chủ tịch Lâm, tốt xấu gì Chủ tịch cũng là vợ anh, anh không nghĩ cách sao?", thư ký nói với vẻ khó tin.
Lâm Chính lắc đầu chua chát.
Vợ?
Chỉ là hữu danh vô thực mà thôi.
"Để tôi đi xem sao".
Nói xong, anh liền đi về phía phòng làm việc của Tô Nhu.
Nhưng vừa đến gần phòng làm việc, anh đã nghe tiếng đàn violon du dương vang lên.
Sau đó liền nhìn thấy Cao Lam ăn mặc trang trọng, ôm bó hoa hồng đỏ rực đứng ở cửa phòng làm việc, bên cạnh còn có một dàn nhạc violon, đang biểu diễn một bài tình ca.
"Tiểu Nhu, em chính là trăng sáng trên trời, còn anh là ngôi sao, mỗi ngôi sao đại diện cho tình yêu của anh dành cho em. Những ngôi sao đầy trời, em chỉ cần ngẩng đầu là có thể nhìn thấy…"
Cao Lam nói đầy thâm tình, lấy một chiếc hộp nhỏ tinh xảo trong túi quần ra, rồi mở nó, một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh xuất hiện trong hộp.
"Tiểu Nhu, xin em hãy nhận lấy tình yêu nhỏ bé này của anh…"
Dứt lời, anh ta liền quỳ một gối xuống, tỏ tình với Tô Nhu.
Vô cùng cảm động!
Vô cùng lãng mạn!
Chắc là tên Cao Lam này nóng lòng gấp gáp lắm rồi, nên mới dùng cách thức trực tiếp nhất, thẳng thắn nhất để bày tỏ.
Chỉ là hình như anh ta đã tính nhầm một điều.
Đó chính là Tô Nhu không trúng kế này.
Tuy cô không phải là kiểu người đẹp lạnh lùng, nhưng lại ghét nhất loại đàn ông dùng thủ đoạn này để tán gái. Bởi vì trong mắt cô, những người đàn ông dùng cách này để bày tỏ tình yêu thì chỉ dựa vào sự lãng mạn để lừa con gái mà thôi.
Quả nhiên, Tô Nhu ở trong phòng làm việc vẫn vùi đầu vào xử lý văn kiện, không hề ngẩng đầu, cũng không nhìn Cao Lam cái nào.
"Tiểu Nhu!", dường như Cao Lam vẫn chưa hết hy vọng, đứng dậy đi tới.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính bước vào.
"Anh Cao, anh tỏ tình với vợ tôi một cách đường hoàng như vậy, liệu… có không phù hợp quá không?", Lâm Chính nhìn Cao Lam rồi nói.
"Lâm Chính?".
Tô Nhu nhíu mày.
"Hừ! Thằng vô dụng này đến đấy à?", Cao Lam cười khẩy, nói đầy khinh miệt.
"Cao Lam, cậu ăn nói chú ý một chút, dù sao anh ấy cũng là chồng tôi!", Tô Nhu lập tức quát.
"Tiểu Nhu, em và anh ta chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, hơn nữa em cũng không có tình cảm với anh ta, cần gì phải lãng phí thời gian với anh ta chứ? Em hãy tin anh! Anh nhất định có thể mang lại hạnh phúc cho em!", Cao Lam gấp gáp nói.
"Cao Lam, tôi trước giờ chỉ coi cậu là bạn học, không có bất cứ tình cảm gì khác với cậu cả, hy vọng cậu cũng có thể hiểu được điều này!", Tô Nhu nhỏ giọng nói.
"Tiểu Nhu… em… Lẽ nào em thích thần y Lâm kia thật sao?", Cao Lam nói với vẻ khó tin.
"Cậu đừng nói bậy", Tô Nhu lắc đầu: "Tôi và thần y Lâm tiếp xúc rất ít, không dính dáng gì đến tình cảm nam nữ hết".
"Vậy tại sao em không chịu chấp nhận anh?", Cao Lam lại hỏi.
Tô Nhu nhắm mắt, dứt khoát không lên tiếng nữa.
Lúc này cô nói gì cũng vô ích, Cao Lam quá cố chấp.
Nhưng anh ta lại không nghĩ vậy.
Trong mắt anh ta, chuyện gì mà con gái càng không thừa nhận thì càng có vấn đề.
Chắc chắn Tô Nhu không có hứng thú gì với tên Lâm Chính này, nhưng lại không chịu chấp nhận anh ta, chắc chắn là vì thần y Lâm.
"Được! Được! Tô Nhu, nếu em không chịu chấp nhận anh… thì thôi vậy, thế này đi, anh cho em xem cái này".
"Cái gì vậy?", Tô Nhu hơi ngạc nhiên.
"Hừ, anh sẽ cho em xem thần y Lâm nổi tiếng kia thân bại danh liệt như thế nào!".
Cao Lam lạnh lùng nói, sau đó phất tay, một người đàn ông xách cặp công văn lập tức bước vào. Anh ta đi tới trước mặt Tô Nhu, mở cặp công văn, lấy một chiếc máy tính xách tay ra đặt lên bàn.
Máy tính xách tay hiện một loạt văn kiện dày đặc.
Tô Nhu đọc số văn kiện này một lát, sắc mặt tỏ vẻ kinh hãi.