“Cái gì? Cùng Đao đến?”.
Mạn Sát Hồng vẫn đang ở trong trang viên, nhận được tin này, bà ta kinh hãi đến mức một lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn.
Một lúc sau bà ta mới vội hỏi Từ Thiên trước mặt: “Cậu ta ở đâu?”.
“Học viện Huyền Y Phái!”.
“Tên ngốc này!”.
Mạn Sát Hồng không nhiều lời với Từ Thiên nữa, vắt chân chạy ra ngoài.
“Mau lái xe đưa tôi đến học viện!”.
“Hả? Được!”.
Từ Thiên không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, nhưng vẫn vội vàng chạy theo.
Xe nhanh chóng phóng tới cổng học viện.
Mạn Sát Hồng vội vàng xuống xe, nhanh chân chạy tới phòng phẫu thuật.
Lúc này, Lâm Chính mới châm cứu cho Cùng Đao xong, chuẩn bị đi sắc thuốc.
“Đồ ngốc! Đứng lại!”.
Mạn Sát Hồng xông tới, lớn tiếng quát.
“Mạn Sát Hồng? Có chuyện gì sao?”.
Lâm Chính sửng sốt, kỳ quái nhìn bà ta.
“Đồ ngốc này! Cậu có biết mình đã làm gì không?”, Mạn Sát Hồng túm lấy cổ áo Lâm Chính, tức giận gầm lên.
“Tôi đã làm gì?”, Lâm Chính vô cùng kinh ngạc, khó hiểu hỏi.
“Cậu lập tức thả Cùng Đao rời khỏi Giang Thành ngay! Không được để cậu ta ở lại đây! Nếu không cậu chết chắc!”, Mạn Sát Hồng tức giận nói.
“Tại sao? Cùng Đao có thân phận đặc biệt sao? Tại sao tôi có thể thu nhận bà mà không thể thu nhận anh ta? Lẽ nào anh ta là Ma Quân?”, Lâm Chính ù ù cạc cạc hỏi.
“Đồ ngốc! Cậu ta không phải là Ma Quân! Nhưng cậu ta là thuộc hạ đắc lực nhất dưới trướng Ma Quân thứ 12 Công Thâu Nhất Nhân. Nếu cậu giết cậu ta, hay đuổi cậu ta về, thì chỉ có thể cho thấy cậu ta thực lực kém cỏi, không trách được ai. Nhưng nếu cậu thu nhận cậu ta, thì chính là tát thẳng vào mặt Ma Quân Công Thâu Nhất Nhân! Sao ông ta có thể cam lòng bỏ qua được? Như vậy thì cậu sẽ lại chọc vào một Ma Quân nữa! Một Đào Thiên Tam đã đủ khiến chúng ta sứt đầu mẻ trán rồi, bây giờ cậu lại chủ động chọc vào một Ma Quân nữa, cậu muốn cả Giang Thành chôn cùng cậu sao? Cậu muốn chúng ta chết không chỗ chôn sao?”, Mạn Sát Hồng gào lên.
Lâm Chính nghe thấy thế thì bừng hiểu.
Chắc là Mạn Sát Hồng đang lo lắng điều này.
Anh nhíu mày.
Anh không biết Cùng Đao lại có bối cảnh phức tạp như vậy.
“Vậy ý của bà là…”
“Một, đuổi Cùng Đao đi! Hai, giết cậu ta ngay!”, Mạn Sát Hồng nhỏ giọng nói: “Tóm lại không được giữ cậu ta ở bên cạnh, nếu không chính là thách thức Công Thâu Nhất Nhân!”.
“Không được!”.
Lâm Chính lắc đầu: “Cùng Đao có thực lực phi phàm, nếu có thể phục vụ cho tôi thì tôi sẽ có thêm một cánh tay đắc lực để chống lại Thiên Ma Đạo, sao tôi có thể để anh ta đi được? Huống hồ tôi gây bất lợi với anh ta, nếu đồn ra ngoài thì sau này còn người nào của Thiên Ma Đạo chịu theo tôi nữa? Còn nữa, nếu người của Thiên Ma Đạo biết chúng ta làm vậy thì chỉ nghĩ là tôi sợ bọn họ, bọn họ sẽ càng tấn công mạnh hơn! Như vậy khác gì là tỏ vẻ yếu thế! Vào lúc quan trọng này, nếu tỏ vẻ yếu thế thì chỉ có khiến bọn họ được thể lấn tới!”.
“Vậy cậu định làm thế nào? Ôm cậu ta chết cùng sao?”, Mạn Sát Hồng tức giận mắng.
Lâm Chính không nói gì, cúi đầu suy nghĩ, đi tới đi lui.
Mạn Sát Hồng vô cùng bực bội, đang định nổi cáu nhưng vẫn kiềm chế được.
Bà ta lạnh lùng nhìn Lâm Chính, chờ câu trả lời của anh.
Đúng lúc này, Lâm Chính bỗng ngẩng đầu, hai mắt sáng lên nói.
“Có cách rồi!”.
“Cách gì?”, Mạn Sát Hồng ngạc nhiên hỏi.
“Đưa ngay thứ này đến Thiên Ma Đạo là có thể dẹp yên mọi chuyện!”.
“Thứ gì?”.
“Đầu của tôi!”, Lâm Chính mỉm cười đáp.
“Cậu nói cái gì?”.
Mạn Sát Hồng trố mắt ra, còn tưởng là mình nghe nhầm.