Rầm!
Bàn họp rung lên.
Trịnh Nam Thiên mặc đồng phục, tức giận nhìn mọi người đang đứng trước bàn.
Ai nấy đều cúi gằm mặt, không dám nhìn thẳng vào Trịnh Nam Thiên đang nổi cơn tam bành.
“Các cậu làm ăn cái kiểu gì đấy hả? Giữa thanh thiên bạch nhật mà lại để xảy ra chuyện nghiêm trọng như vậy? Các cậu là bù nhìn à?”, Trịnh Nam Thiên gầm lên.
“Đại thống lĩnh, là người của giới võ đạo phá vỡ quy tắc, lúc chúng tôi phản ứng lại thì đã muộn rồi. Tôi rất xin lỗi, tôi đảm bảo sau này sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa”, một người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát, đội mũ, bước tới nói với vẻ áy náy.
“Sau này? Còn muốn có sau này nữa à? Cậu có biết chuyện này nghiêm trọng đến mức nào không? Nó không những ảnh hưởng đến thể diện của tôi và cậu, mà còn ảnh hưởng đến bộ mặt của quốc gia! Nếu đồn ra quốc tế thì sẽ gây ảnh hưởng lớn đến mức nào chứ? Chúng ta sẽ bị cười cho thối mũi mất!”, Trịnh Nam Thiên gào thét.
Mọi người đều run rẩy, không dám phản bác.
“Lập tức phái người đến Huyết Ma Tông, hỏi xem rốt cuộc người của giáo phái đó muốn làm gì? Ngoài ra, điều tra kĩ càng về tông phái này cho tôi, nếu có chỗ nào sai phạm thì truy tìm chứng cứ! Ông đây phải lật đổ nó!”, Trịnh Nam Thiên gầm lên.
“Vâng, đại thống lĩnh!”.
Mọi người đồng thanh.
Nhưng đúng lúc này, cửa phòng họp bất ngờ bị đẩy ra.
Một người đàn ông trung niên mặc đồng phục gần giống Trịnh Nam Thiên nhanh chân bước vào.
“Đại thống lĩnh Trịnh, có chuyện gì mà ông tức giận thế?”, ông ta mỉm cười hỏi.
“Vương Tư Diểu?”, Trịnh Nam Thiên đanh mắt lại: “Ông đến đây làm gì?”.
“Tôi nghe nói đại thống lĩnh Trịnh muốn điều tra Huyết Ma Tông nên đến xem thế nào?”.
“Sao hả? Ông không muốn tôi điều tra sao?”.
“Huyết Ma Tông đã làm không ít chuyện cho bên trên, cũng lập không ít công trạng, tháng trước nước ngoài phái một loạt thế lực đến, ý đồ gây rối ở trong nước, nhưng đã bị người của Huyết Ma Tông ngăn chặn từ trước, đồng thời xử lý. Bọn họ được coi là công thần của chúng ta, nếu chúng ta tùy tiện xử lý thì chẳng phải sẽ khiến những công thần này mất hết niềm tin sao?”, Vương Tư Diểu cười nói.
“Chuyện nào ra chuyện nấy, lẽ nào công thần phạm lỗi thì không thể truy cứu sao? Bọn họ quá to gan ngông cuồng! Rốt cuộc trong mắt bọn họ có còn pháp luật hay không?”, Trịnh Nam Thiên nghiêm giọng chất vấn.
“Có khả năng chuyện này chỉ là hành vi cá nhân, tôi nghĩ tông chủ Huyết Ma Tông sẽ cho chúng ta một câu trả lời. Phía học viện Huyền Y Phái cũng đã cử người đến thăm hỏi. Đại thống lĩnh Trịnh, ông không cần phải làm lớn chuyện như vậy chứ?”, Vương Tư Diểu nheo mắt.
Trịnh Nam Thiên lạnh lùng nhìn ông ta: “Coi như tôi đã hiểu rồi, thảo nào Huyết Ma Tông dám to gan làm càn như vậy, chắc là ông đứng sau chống lưng cho bọn họ chứ gì?”.
“Đại thống lĩnh Trịnh hơi quá lời rồi”, Vương Tư Diểu cũng đanh mắt lại, nụ cười dần biến mất.
Trịnh Nam Thiên lạnh lùng hừ một tiếng: “Tóm lại tôi chắc chắn sẽ phái người điều tra Huyết Ma Tông, đừng hòng ai ngăn cản! Vương Tư Diểu, tôi có lòng khuyên ông một câu, Huyết Ma Tông đang đùa với lửa đấy! Tốt nhất ông đừng nhúng tay vào, nếu không lửa cháy lan sang thì đừng trách tôi không nhắc trước!”.
“Đùa với lửa? Đại thống lĩnh Trịnh, ông nói vậy là sao?”.
“Ông không biết Huyết Ma Tông chọc vào ai sao?”.
“Thần y Lâm?”.
“Tuy được gọi là thần y Lâm, nhưng cậu ta chính là một tên điên, lần này các ông đã vượt quá giới hạn rồi! Cho dù tôi ra mặt, thì chắc chắn thần y Lâm cũng sẽ tìm tới tính sổ với các ông! Vương Tư Diểu, đến lúc đó đừng chạy đến chỗ tôi bảo tôi xin xỏ giúp ông!”.
Trịnh Nam Thiên tức giận nói, sau đó phất tay, rời khỏi phòng họp.
Vương Tư Diểu nhìn bóng lưng rời đi của ông ta, không khỏi nhếch môi: “Đại thống lĩnh Trịnh, xem ra ông vẫn chưa biết là ai đang đùa với lửa. Một thần y Lâm tép riu, ông tưởng cậu ta ghê gớm lắm sao?”.
…
Học viện Huyền Y Phái đã bị phong tỏa.
Ngoài người của các bệnh viện lớn và người của quân đội thì không ai được tùy ý ra vào.
Nơi này đã được chính quyền tiếp quản.
Các phòng phẫu thuật trong học viện đều đang chữa trị cho những người bị thương trong vụ việc lần này.
Vô số phóng viên tụ tập ở cổng, muốn chụp được gì đó, nhưng nhanh chóng bị người của chính quyền đuổi đi. Để loại trừ tầm ảnh hưởng của vụ việc lần này, phía chính quyền cũng ra công văn, yêu cầu các phương tiện truyền thông không được đưa tin.
Một tiếng sau, Lâm Chính ra khỏi phòng phẫu thuật.
Vết thương của Mã Hải đã coi như ổn định, nhưng phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng ít nhất một tháng.
Phạch phạch phạch…
Một chiếc máy bay trực thăng bay vào học viện, đỗ ở sân tập.
Lâm Chính đã nói trước với Khang Gia Hào, thông báo với trụ sở chính của Dương Hoa, sắp xếp một chiếc máy bay trực thăng đến.
Bây giờ anh phải đến Kỳ Lân Môn ở gần nhất để cứu viện, cũng không biết tình hình ở Kỳ Lân Môn và đảo Vong Ưu sao rồi.
Nhưng đúng lúc Lâm Chính chuẩn bị lên máy bay, thì điện thoại đổ chuông.
Là chấp sự Lưu Mã gọi tới.
Lâm Chính lập tức ấn nút nghe.
“Giáo chủ! Người của Huyết Ma Tông đã bị chúng tôi đánh lui, đảo Vong Ưu tạm thời an toàn”, Lưu Mã trả lời.
“Vậy thì tốt!”, Lâm Chính thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại hỏi: “Tổn thất của đảo Vong Ưu thế nào?”.
Lưu Mã nghe anh hỏi xong liền im lặng.
Một lát sau, ông ta mới chậm rãi lên tiếng.
“Tổn thất quá nửa!”.
“Cái gì?”.
“Tuy chúng tôi dốc hết sức đến đảo Vong Ưu, nhưng dù sao vẫn hơi chậm chân. Khi chúng tôi đến nơi, thì người của Huyết Ma Tông đã lên đảo, bọn họ định tàn sát người của đảo Vong Ưu. Đám người này có thực lực rất mạnh, chúng tôi phải nhờ các trưởng lão ra tay mới trấn áp được… Số người chết và bị thương trên cả đảo Vong Ưu… ít nhất cũng hơn 5000, máu nhuộm đỏ quanh đảo…”, Lưu Mã nhỏ giọng nói.
Lâm Chính rơi vào trầm mặc.