Bên trong Long Cung đổ nát.
Thương Lan Phúc thận trọng tiến dần về phía trước.
Lúc này mọi người đã xuống đến tầng thứ bảy.
Người tiền trạm liên tục phát tín hiệu phía trước an toàn, đoàn người phía sau thận trọng đi theo, dần dần mò mẫm tìm đường đi qua.
"Đại nhân, A Trương đã tới lối vào tầng sáu”.
Người chịu trách nhiệm nhận tín hiệu bước nhanh tới và nói với Thương Lan Phúc.
"Được, chúng ta đi xuống thôi”.
Thương Lan Phúc trầm giọng nói.
Ngay sau đó, mọi người xếp thành hàng và từ từ đi xuống tầng sáu.
Chỉ một lát sau đoàn người đã tiến vào tầng sáu.
Bùm!
Một tiếng nổ dữ dội vô cùng chói tai không biết đột nhiên phát ra từ đâu .
Mọi người đều cảm thấy mặt đất dưới chân rung chuyển dữ dội, suýt nữa thì ngã xuống.
"Tiếng nổ đến từ đâu? Nó đến từ đâu vậy?"
Thương Lan Phúc vô cùng lo lắng, lập tức hỏi ngay.
Thuộc hạ kia chạy nhanh về phía trước.
Một lúc sau anh ta quay lại.
"A Trương nói là từ tầng năm vọng tới!"
"Tầng năm?"
Thương Lan Phúc mặt biến sắc: "Chẳng lẽ... bọn chúng đã lên tới tầng thứ năm rồi? Làm sao có thể nhanh như vậy?"
Bùm!
Giây tiếp theo, tiếng động lớn lại phát ra.
Mặt đất dưới chân mọi người lại bắt đầu rung chuyển. Không chỉ vậy, những bức tường nứt toác và những cột đá đổ nghiêng xung quanh cũng có dấu hiệu sắp sụp xuống lần nữa.
"Không được, chúng ta phải quay lại!"
Thương Lan Phúc sắc mặt khó coi, lập tức hét lớn: "Đi, thông báo cho A Trương, chúng ta phải quay lại tầng bảy!"
"Tuân lệnh!"
Mọi người đều hành động ngay lập tức.
Nhưng vào lúc này.
Rầm rầm rầm...
Những tiếng động lớn phát ra từ lối vào tầng sáu và tầng bảy.
Mặt đất lại rung chuyển và bụi bay lên tứ phía.
"Cẩn thận!"
Thương Lan Phúc hét lên.
Một cột đá khổng lồ đổ rầm xuống, chuẩn bị đè lên đoàn người.
Mọi người đều kinh hãi, vội vàng quay đầu chạy, cũng may vẫn kịp thoát ra mà không có thương vong về người.
Chỉ là lớp bụi mù mịt xung quanh khiến ai nấy đều ho sặc sụa.
Sau khi bụi lắng xuống, Thương Lan Phúc lập tức hỏi mọi người: "Mọi người ổn chứ?"
"Không...không sao đâu, thưa đại nhân”.
Lúc này, đột nhiên có ai đó kêu lên.
"Không hay rồi, thưa đại nhân, lối lên tầng bảy bị đá chặn lại rồi!"
Nghe vậy, Thương Lan Phúc sửng sốt, lập tức dẫn mọi người xông về phía lối lên tầng bảy.
Quả nhiên lối đi này đã bị một lượng lớn đá đổ sập chặn lại, không thể đi qua được.
Nếu muốn đi qua thì buộc phải di dời những tảng đá khổng lồ này.
Nhưng dù có di chuyển đá thì cũng không thể làm xong trong vòng một hai tiếng..
"Không xong rồi!”
Vẻ mặt Thương Lan Phúc vô cùng khó coi.
Bùm!
Bùm!
Bùm...
Những tiếng nổ dữ dội ngày càng nhiều và đến gần hơn.
Lúc này, một bóng người từ phía trước vụt chạy lại.
Đó chính là A Trương.
"Đại nhân!"
A Trương vội vàng đi tới, sắc mặt tái nhợt nói: "Đối phương đã tiến vào tầng thứ bảy!"
"Nhanh vậy sao?"
Thương Lan Phúc choáng váng.
"Có điều, đại nhân, đối phương chỉ có một người!"
"Cậu chắc chắn chứ?"
Thương Lan Phúc trợn tròn mắt..
"Chắc…. chắc chắn! Nhưng người đó đáng sợ lắm, hắn... hắn đang đập đá..."
“Đập đá á?”
Đầu óc Thương Lan Phúc trống rỗng, không thể hiểu nổi.
Rầm!
Tiếng động lớn lại vang lên.
Sau đó, một lượng lớn đá bay về phía đoàn người.
Một khối đá bay tới đập trúng A Trương.
A Trương đang định kêu lên đau đớn, nhưng Thương Lan Phúc lập tức bịt miệng cậu ta lại.
"Đừng gây ra tiếng động! Cố gắng chịu đựng chút đi!"
Thương Lan Phúc trầm giọng nhắc nhở, sau đó quay lại nói với mọi người: "Mọi người chia nhau ra tìm chỗ trốn đi. Bọn chúng hẳn là muốn vào tới tầng trong cùng. Chúng ta trốn đi đã, đợi bọn chúng tiến vào tầng tiếp theo mới rời đi!"
"Vâng!"
Mọi người gật đầu rồi lập tức tản ra tìm chỗ ẩn nấp.