Khinh công của Phong Thanh Vũ là mạnh nhất. Giờ cốc chủ và Khổ Tình Nữ đang đấu nhau, ông ta đi đoạt lấy quả Thiên Tinh là thích hợp nhất rồi.
Phong Thanh Vũ lao tới Khổ Tình Viên như một cơn gió. Cốc chủ và Khổ Tình Nữ đồng loạt quay qua nhìn.
“Quả của tôi”, Khổ Tình Nữ hét lớn, bà tay cũng lao đi như bay.
Cốc chủ cũng vậy. Thế nhưng bà ta không lao về phía Khổ Tình Viên mà tấn công Khổ Tình Nữ từ khoảng cách xa.
Khổ Tình Nữ không kịp phòng bị.
Phụt! Khổ Tình Nữ nôn ra máu tươi, ngã rầm ra đất, đứng dậy cũng khó khăn. Bà ta lật người, nhìn chăm chăm cốc chủ đang đáp xuống trước mặt, tức giận quát: “Đồ đê tiện, dám đánh lén bà à?”
“Đê tiện thì đã làm sao? Bà cũng nhiều tuổi ra mà con ngây thơ như trẻ con thế. Thật nực cười”.
“Bà...”, Khổ Tình Nữ á khẩu.
“Quả Thiên Tinh ở trong phải không? Tôi thấy bên trong là đường cùng, bên cạnh là vách núi, ông ta mà muốn đi xuống thì phải đi từ đây. Thế thì cứ để ông ta lấy quả Thiên Tinh đi, đợi ông ta ra tới đây thì tôi sẽ đoạt lại thôi. Vậy chẳng phải là nhẹ nhàng hơn sao?”
Khổ Tình Nữ tái mặt, đôi mắt ánh lên vẻ uất hận. Thế nhưng bà ta chẳng thể làm gì được, chỉ cố gắng đứng dậy: “So với họ thì tôi càng ghét bà hơn! Vì vậy tôi quyết định sẽ giết chết bà trước rồi xử lý bọn họ”.
“Đúng là không biết điều”, cốc chủ lắc đầu.
“Ngông cuồng”, Khổ Tình Nữ cùng gào lên. Bà ta điên cuồng lao tới.
Cốc chủ cũng hành động. Bà ta vung tay, cơ thể phóng ra vô số khí tức nhiều màu bao trùm lấy Khổ Tình Nữ.
Đòn tấn công của Khổ Tình Nữ lập tức bị nhấn chìm trong đám khí này. Ngay cả bà tay cũng biến mất. Đợi khí cốc chủ quay người lại thì Khổ Tình Nữ đã là một cái xác không đầu rồi. Đầu của bà tay đang nằm trong tay của cốc chủ.
Giết người trong chớp mắt.
“Á!!”, đám đông kinh hãi kêu lên. Quách Lệ ngất tại chỗ. U Thủy Kiếm Vương đang nằm dưới đất cũng phải trố tròn mắt.
Những người khác thì thấy da đầu tê dại. Không ai ngờ, một tượng đài sức mạnh như Khổ Tình Nữ mà lại yếu ớt như vậy trước mặt cốc chủ.
“Lẽ nào bà ta đã luyện thành công rồi sao?”, Phong Thanh Vũ bước ra khỏi Khổ Tình Viên, nhìn cảnh tượng trước mắt bằng vẻ sững sờ. Trên tay ông ta chính là quả Thiên Tinh. Tốc độ của ông ta cũng rất nhanh. Chưa tới mười giây mà ông ta đã hái được quả Thiên Tinh rồi Chỉ có điều, ông ta bỗng cảm thấy mọi hành động của mình đều vô ích.
“Thực lực của cốc chủ Hồng Nhan Cốc còn đáng sợ hơn lần trước nữa. Quả nhiên chúng ta không phải là đối thủ của bà ta. Chúng ta tới núi Chung Thân lấy quả Thiên Tinh là để ngăn chặn cốc chủ Hồng Nhan Cốc lấy được nó và hồi phục được thực lực của bà ta. Giờ xem ra chúng ta cố gắng cũng như không rồi. Không có thứ quả này thì bà ta vẫn mạnh hơn chúng ta”, Phong Thanh Vũ thở dài.
“Bà ta chưa thành công đâu, chẳng qua là sử dụng loại thuốc nào đó thôi...mà cũng không hẳn là thuốc, nói tóm lại là bà ta dùng ngoại vật để gia tăng sức mạnh cho mình. Chỉ có điều loại sức mạnh này không ổn định. Nếu bà ta không giữ được nó thì chẳng bao lâu nữa sẽ bị tẩu hỏa nhập ma”, Lâm Chính nhìn cốc chủ và nói.
“Ngoại vật sao?”, Phong Thanh Vũ giật mình.
“Thần y Lâm quả nhiên là biết nhiều. Đã bị cậu nhận ra mất rồi. Có điều tôi không dùng thuốc mà là dùng người...”, cốc chủ Hồng Nhan Cốc nói bằng vẻ vô cảm.
“Người sao?”, đám đông sợ hết hồn.
“Người gì?”, Phong Thanh Vũ vô thức hỏi.
“Ông đoán xem”, cốc chủ điềm đạm hỏi.
Phong Thanh Vũ tái mặt, đương nhiên là ông ta không đoán ra. Thế nhưng Lâm Chính dường như biết được điều gì đó bèn nói bằng giọng khàn khàn: “Sư huynh cả bà đã bị bà hại chết rồi phải không?”
“Không phải sư huynh của tôi luôn muốn lấy tôi, kết hợp với tôi sao? Giờ tôi đã biến điều đó thành hiện thực rồi. Tôi đâu có lỗi gì với ông ấy đâu”, cốc chủ mỉm cười.
Khuôn mặt trắng bệch, quỷ dị của bà tà trông thật ghê rợn. Có thể giết chết và nuốt người thân yêu của mình như thế thì cốc chủ này đã không còn là người nữa rồi. Trên đời này, còn chuyện gì mà bà ta không dám làm chứ?
“Súc sinh! Không ! Bà còn không bằng cả súc sinh”, Phong Thanh Vũ bặm môi, chửi rủa.
“Được rồi, đừng lằng nhằng nữa, mau đưa quả Thiên Tinh cho tôi”, cốc chủ thản nhiên nói.
Phong Thanh Vũ vô thức lùi lại phía sau. Một kẻ có thể giết chết Khổ Nữ Tình dễ dàng như vậy thì rõ ràng là bọn họ không thể đối phó được.
Lúc này, chắc chỉ có giao quả Thiên Tinh ra thì mới có đường sống mà thôi. Thế nhưng cốc chủ tàn nhẫn thế kia, tới người của mình mà bà ta còn ăn thịt thì dù có đưa quả Thiên Tinh cho bà ta, cũng chưa chắc giữ được mạng...
Phong Thanh Vũ cảm thấy tuyệt vọng. Đúng lúc này, lâm Chính đột nhiên đưa tay ra nhận lấy quả Thiên Tinh.
“Đệ tử...”, Phong Thanh Vũ giật mình.
Một giây sau, Lâm Chính siết quả Thiên Tinh trong tay và giơ cao qua đỉnh đầu. Nhìn thấy cảnh tượng đó, đám người xung quanh tỏ ra nghi ngờ. Cốc chủ dừng bước...
“Cậu định làm gì?”, bà ta hỏi.
“Bà còn tới gần thì tôi đành phải tiêu hủy quả Thiên Tinh này thôi”, Lâm Chính trầm giọng.
“Tiêu hủy nó thì các người cũng chết. Tôi chỉ bị mất một qua Thiên Tinh, còn các người thì mất mạng. Như vậy có đáng không?”, cốc chủ lắc đầu.
“Cốc chủ, mọi người đều là người thông minh, hà tất phải giả tạo như vậy. Quả này là thứ để cứu mạng bà. Nếu như tôi tiêu hủy nó, thì bà cũng chết”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn.
“Cậu nói cái gì?”, cốc chủ đanh mắt.
“Tôi đã biết chuyện bà đi tìm thiếu nữ khắp cả nước rồi. Bà đang thu thập bọn họ cùng với quả Thiên Tinh làm thuốc, sử dụng cấm pháp để ổn định sức mạnh trong cơ thể. Nếu như không có quả Thiên Tinh thì bà không thể củng cố được sức mạnh của mình, sẽ bị tẩu hỏa nhập ma và chết lúc nào không hay. Thời gian thì cũng còn ít thôi, nên trong thời gian ngắn bà không thể nào tìm được quả Thiên Tinh khác đâu. Thế nên nếu tôi tiêu hủy quả này thì cũng đồng nghĩa với việc giết chết bà. Tôi nói không sai chứ?”, Lâm Chính điềm đạm nói.
Cốc chủ hai mắt tối sầm. Bà ta cũng biết không thể giấu được nữa bèn hét lớn: “Cậu muốn thế nào?” “Rất đơn giản”, Lâm Chính nói: “Quỳ xuống trước cho tôi”