Lâm Chính chưa chết cũng đồng nghĩa các Thần Tướng đã thất bại.
Bốn vị Thần Tướng dùng cái giá thiêu đốt sinh mạng của mình, chuyển hết tất cả sức mạnh lên người đại sư huynh Quy Nhất giúp hắn trở thành Thần Tướng mạnh nhất trong lịch sử, thế nhưng vẫn không thể giết chết Lâm Chính.
Với năng lực chữa lành cơ thể của Lâm Chính, không bao lâu nữa anh sẽ khôi phục trở lại.
Ngược lại, bọn họ thì đã không còn đường sống nào khác.
Sức mạnh trên người Quy Nhất chỉ có thể duy trì chưa tới một phút. Trong thời gian này không thể giết chết Lâm Chính, bọn họ sẽ vĩnh viễn mất đi cơ hội.
Dù gì những vị Thần Tướng khác cũng không còn mạng sống thứ hai để giúp Quy Nhất tăng cường thực lực.
Non nửa phút sau, Lâm Chính nằm dưới đất đã có thể động đậy.
Khí tức sinh mệnh không ngừng lưu chuyển trên người anh bắt đầu chữa lành vết thương.
Không lâu sau, Lâm Chính đã có thể đứng dậy.
Mấy vị Thần Tướng bất lực nhìn anh, ánh mắt cũng trở nên ảm đạm hơn.
Thần Hỏa Tôn Giả và Thần Võ Tôn đều cảm thấy phức tạp.
Bọn họ đã biết y thuật của Lâm Chính đáng kinh ngạc đến thế nào, cũng hiểu rõ một đối thủ không thể giết chết thì đáng sợ đến thế nào.
“Tôi thắng rồi…”.
Lâm Chính đứng dậy, yếu ớt đi tới.
“Phải”.
Quy Nhất nhìn anh, ánh mắt đờ đẫn, vẻ mặt trở nên khó coi, hô hấp cũng trở nên rất khó khăn hơn.
Sức sống trong cơ thể hắn đang suy yếu dần, giống như ngọn đèn lay lắt trước gió, có thể bị tắt bất cứ lúc nào.
Quy Nhất nhìn về phía sau.
Người đàn ông tóc màu vàng khói đã cúi đầu tắt thở, ý thức của ba người còn lại cũng đã mơ hồ, sắp chết.
“Thần y Lâm, đây chưa phải là kết thúc, đây… mới chỉ là bắt đầu”, Quy Nhất hít thở khó khăn.
“Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, nhưng không sao, tuy tôi không muốn gặp rắc rối, nhưng không có nghĩa tôi sợ rắc rối. Thánh Sơn muốn chém muốn giết, tôi sẽ chơi tới cùng, nhưng cái giá chỉ có một, hoặc tôi chết, hoặc các người chết. Cuộc đời tôi chưa bao giờ có chuyện hòa giải”, Lâm Chính hạ thấp giọng nói.
Quy Nhất lặng lẽ gật đầu, trên gương mặt lộ ra ý cười.
“Tôi nghĩ chủ thượng sẽ rất vui lòng… Bao nhiêu năm qua, cuối cùng người cũng có được đối thú”.
Phịch!
Vừa dứt lời, chân Quy Nhất nhũn ra quỳ xuống đất, sau đó tự tay vỗ vào trán mình, dập tắt hơi thở cuối cùng.
Ba vị Thần Tướng khác cũng đã tắt thở.
Bảy Thần Tướng của Thánh Sơn trừ Thích Hàn Sương mà Lâm Chính bắt sống, sáu người còn lại đều chết trận.
Lâm Chính hít sâu một hơi, nói: “Thu dọn xác bọn họ, liệm đàng hoàng, sau đó gửi đến Thánh Sơn”.
“Vâng, thần y Lâm!”.
Tào Tùng Dương ở phía sau tiến tới chắp tay đáp, sau đó phất tay ra hiệu cho người phía sau.
“Để hai vị chê cười rồi”.
Lâm Chính quay người chắp tay với Thần Hỏa Tôn Giả và Thần Võ Tôn.
“Thần y Lâm khách sáo rồi, không ngờ mới có ba ngày mà thực lực của thần y Lâm đã tiến bộ nhiều như vậy, thật khiến người ta không thể tưởng tượng được”, Thần Hỏa Tôn Giả vô cùng ngạc nhiên, nói.
Sát lực vô tận và thần lôi, bất cứ thứ nào cũng là thần công cái thế vô địch thiên hạ, thế mà Lâm Chính lại khống chế được chúng trong thời gian ngắn, thật là siêu phàm.
“Tôn Giả đại nhân quá khen”, Lâm Chính cười thản nhiên.
“Thần y Lâm, cậu đừng vội mừng. Bảy vị Thần Tướng đều chết ở Giang Thành, từ giờ trở đi cậu sẽ là tử địch của thiên kiêu hạng nhất. Thiên kiêu hạng nhất chắc chắn sẽ đến Giang Thành tìm cậu, cậu đừng xem thường”.
Thần Võ Tôn đi tới, lạnh nhạt nói.
“Hắn đến thì đến, đấu thì đấu”, Lâm Chính cười đáp.
“Xem ra trận chiến này đã giúp cậu có lòng tin rất nhiều. Tốt lắm, hi vọng cậu có thể giữ vững như vậy, đừng để đến khi gặp thiên kiêu hạng nhất lại mất hết ý chí chiến đấu”, Thần Võ Tôn nói.
Câu nói này cũng khiến mấy người Từ Thiên, Nguyên Tinh ở phía sau bật cười.
“Thánh Sơn Thất Thần Tướng đến, Chủ tịch Lâm có thể một mình giải quyết tất cả bọn họ. Thiên kiêu hạng nhất của Thánh Sơn có đến đây thì đã sao? Chúng ta còn không đối phó nổi hay sao?”, Từ Thiên không khỏi cười nói.
Trận chiến này không những cho Lâm Chính lòng tin mà còn cho người của Dương Hoa sự tự tin cực lớn.
Ban đầu Thất Thần Tướng được thổi phồng lên tận trời, không phải cũng bị Chủ tịch Lâm xử lý hay sao?
Từ đó có thể thấy, một thiên kiêu hạng nhất nhỏ nhoi chẳng là gì cả.
Nhưng lần này Thần Võ Tôn lại không lên tiếng, hình như không muốn giải thích cho Từ Thiên, chỉ nói: “Thần y Lâm, tôi vẫn nói câu đó, cậu đi được thì đi, đừng ở lại đây. Người chết không phải thiên kiêu hạng nhất, chuyện này cũng không tính là kết thúc, đợi khi cậu ta đến đây thì mọi thứ đã muộn”.
Nói xong, Thần Võ Tôn quay người rời đi, biến mất ở cuối con đường.
Mọi người rất bất ngờ.
“Bà ta đi đâu vậy? Rời khỏi Giang Thành luôn sao?”.
“Không ngờ Thần Võ Tôn được mọi người tâng bốc lên tận mây xanh, vô địch thiên hạ, thế mà lại sợ thiên kiêu hạng nhất? Đúng là nực cười”.
Mạn Sát Hồng cười khinh bỉ.
Nhưng vẻ mặt Lâm Chính lại trở nên nghiêm nghị, có dự cảm chẳng lành.
Thần Võ Tôn từng gặp thiên kiêu hạng nhất, nay năm vị Thần Tướng ngã xuống tại đây, bà ta cũng tận mắt chứng kiến.
Thế nhưng, ngay cả khi Lâm Chính lấy một chọi năm đánh bại bọn họ, Thần Võ Tôn vẫn không có vẻ gì vui mừng, ngược lại đầy vẻ lo lắng, có thể thấy thực lực mà Lâm Chính thể hiện ra vẫn chưa đủ để đánh thắng thiên kiêu hạng nhất.
“Vị thiên kiêu hạng nhất này rốt cuộc có thực lực thế nào?”.
Lâm Chính lẩm bẩm, ánh mắt dần trở nên sâu lắng.