Sau khi được cung cấp cơm thuốc không giới hạn, mọi người bao gồm cả Tử Ngải và Châu Mặc, đều chạy đến nhà ăn dùng cơm, mỗi người phải ăn ít nhất năm bát cơm mới thỏa mãn”.
Ngoài ra, học viện còn cho một bộ đan dược, càng khiến những người này vô cùng kinh ngạc.
Người của Long Vương Điện đều có thiên phú dị bẩm, hơn nữa Tiêu Thiên Sách còn tự tay dạy dỗ, vì vậy ngay cả khi không có sự trợ giúp của đan dược, vẫn có đủ khả năng để tu luyện đến mức sức mạnh phi phàm.
Trong Long Vương Điện cũng có không ít đan dược thần kỳ, nhưng giờ phút này, sau khi bọn họ thấy đan dược của học viện Huyền Y Phái, bọn họ mới biết hóa ra trên đời còn có những viên đan dược lợi hại hơn so với đan dược của Long Vương Điện…
“Đây là đan dược mà thần y Lâm đưa cho mấy người, mỗi viên đan dược trong tay mọi người đều do chính tay thần y Lâm luyện chế, ngoại trừ thành viên chủ chốt của Dương Hoa, những người khác đều không có tư cách dùng đan dược này, các người nên quý trọng đấy!”
Dịch Quế Lâm nhắc nhở một câu, rồi xoay người rời đi.
Mọi người vô cùng phấn khích, vội vàng dùng đan dược bắt đầu tu luyện.
Với sự trợ giúp của những đan dược này, mọi người đã đột phá tu vi hiện tại, sức mạnh đã được nâng lên một cấp bậc cao hơn.
“Thật không thể tin được! Rõ ràng tôi mới đột phá, ở học viện Huyền Y Phái hơn một tháng, lại có thể đột phá tiếp!”
“Mẹ nói, với tư chất của tôi thì còn phải ba đến năm năm nữa mới có thể đột phá! Nếu bà ấy biết tôi lại đột phá nhanh như vậy, không biết sẽ có vẻ mặt gì?”
“Thần y Lâm đối xử với chúng ta tốt thật đó!”
“Tôi thật sự hơi không nỡ rời nơi này rồi!”
“Dù sao thần y Lâm cũng không có ý đuổi chúng ta đi, chúng ta ở lại đây lâu hơn chút nữa đi!”
Mọi người kích động thảo luận.
Mấy ngày sau, Lâm Chính kết thúc bế quan.
Vương Nhất Thánh cùng Ngu Sơn Thủy lập tức tới nghênh đón.
Mấy ngày nay bọn họ sống ở học viện cũng rất thoải mái, qua miệng mọi người cũng nghe ngóng được tính cách của Lâm Chính.
Họ chưa bao giờ nghĩ rằng, chàng trai hai mươi mấy tuổi này lại có thể là long soái của Long Quốc, thậm chí còn tiêu diệt sự tồn tại đáng sợ như Thiên Ma Đạo, vì vậy khi gặp được Lâm Chính, trên mặt bọn họ không giấu được sự kính sợ từ nội tâm.
“Lâm đại nhân!”
Hai người quỳ xuống đất hô lớn.
“Đứng lên nói chuyện”.
Lâm Chính từ trong phòng đi ra thở hắt một hơi, nhàn nhạt nói.
“Vâng!”
Cả hai đứng dậy.
Vương Nhất Thánh đánh giá Lâm Chính một lượt từ trên xuống dưới, cười khổ nói: “Lâm đại nhân, chỉ sợ tôi và Sơn Thủy đã không còn gì để dạy cho cậu nữa rồi!”
“Lời này là sao?”
Lâm Chính tò mò hỏi.
“Lâm đại nhân, hiện giờ cậu cách cảnh giới Lục Địa Thần Tiên đã rất gần rồi, chỉ còn thiếu cơ hội thôi, ngoài ra, tất cả đều đã đạt tới kỳ cuối cùng, chỉ dựa vào những gì chúng tôi truyền dạy thì không đủ để cậu vượt qua một bước cuối cùng này! Cho nên chúng tôi có muốn cũng không dạy được cho cậu nữa!”, Vương Nhất Thánh giải thích.
“Cá nhân tôi đề xuất tốt nhất là cậu nên ra ngoài du ngoạn, tìm kiếm cơ hội! Nếu như có thể tìm được cơ hội đột phá thích hợp thì sẽ có chứng đạo phi thăng, trở thành Lục Địa Thần Tiên!”
Ngu Sơn Thủy cũng lập tức nói.
Lâm Chính lặng lẽ gật đầu.
Anh cũng mơ hồ cảm thấy như vậy.
Có lẽ, chỉ cần một chút nữa là có thể bước qua ngưỡng cửa rồi.
Nhưng ra ngoài tu luyện, cho dù Lâm Chính muốn cũng không có gan.
Diệp Viêm bất cứ lúc nào cũng có thể đến Giang Thành đoạt lấy xương chí tôn, nếu như anh không có ở đây, nơi này chẳng phải sẽ bị hắn san phẳng sao?
Lâm Chính híp mắt, nghĩ biện pháp đối phó.
Nhưng lúc này, Từ Thiên vội vã chạy vào cửa.
“Chủ tịch Lâm, có người tới thăm!”
“Ai?” Lâm Chính hổi.
Từ Thiên trông khá kỳ lạ, chần chừ một lúc mới nói: “Đối phương tự xưng là vợ của cậu, tên là Nam Hạnh Nhi…”
“Hả?”
Lâm Chính nhíu mày, cảm thấy thật sự không ổn.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào, còn có một số tiếng kêu thảm thiết.
Lâm Chính đột nhiên cảm thấy không ổn, lập tức chạy ra ngoài.
Không thấy người, chỉ nghe thấy tiếng.
“Chồng ơi! Chồng! Anh ở đâu? Em tới tìm anh đây! Chồng ơi!”
Nam Hạnh Nhi cất giọng la lên, cực kỳ vang vọng.
Khi Nam Hạnh Nhi nhìn thấy Lâm Chính, nhất thời vui mừng khôn xiết, dang rộng hai cánh tay lao về phía anh.
“Chồng ơi, Hạnh Nhi cuối cùng cũng tìm được anh rồi!”
Vương Nhất Thánh và Ngu Sơn Thủy bên cạnh nhìn thấy, hai mắt lập tức sáng lên, đồng thời chắp tay.
“Lâm đại nhân quả thực phong lưu phóng khoáng!”
“Cô gái này thể chất đặc biệt, là một lựa chọn xuất sắc để tu luyện, có thể chinh phục được cô gái này, chúng tôi rất ngưỡng mộ!”
“Phiền hai người im miệng”.
Lâm Chính cau mày, bình tĩnh đẩy Nam Hạnh Nhi ra.
“Cô Hạnh Nhi, xin chú ý một chút, chúng ta chưa từng kết hôn!”
“Nhưng chồng à, em đã là người của anh rồi, bố cũng đã đồng ý chuyện hôn nhân của chúng ta”.
“Tôi không đồng ý”.
Lâm Chính lắc đầu.
Tuy rằng Nam Hạnh Nhi xinh đẹp, nhưng Lâm Chính không hề có cảm giác với cô ta, hơn nữa, anh cũng đã kết hôn rồi, sao có thể lấy Nam Hạnh Nhi chứ?
Trong mắt Nam Hạnh Nhi lộ ra sự thất vọng, nhưng cũng không nản lòng, hừ nói: “Chồng à, tóm lại là anh chạy không thoát đâu”.
“Cô Hạnh Nhi tìm tôi có chuyện gì? Nếu là vì chuyện này, chỉ sợ làm cô thất vọng rồi!”
Lâm Chính thờ ơ nói.
“Sao phải dùng giọng điệu cách xa nghìn dặm này để từ chối chứ? Tôi đến đây là có chuyện quan trọng nói với anh!”
Nam Hạnh Nhi ấm ức nói.
“Chuyện quan trọng gì?”, Lâm Chính nhướng mày.
Nam Hạnh Nhi nghiêng người lại gần, thấp giọng nói: “Mấy thế tộc siêu bá chủ Lôi Trạch Thiên Các và Càn Khôn Thiên Địa quyết định ra tay với Thiên Thần Điện! Lấy cớ Thiên Thần Điện gây hỗn loạn vực Diệt Vong, chuẩn bị diệt trừ Thiên Thần Điện! Bố nghĩ chuyện này là cơ hội đối với anh nên bảo tôi đến báo cho anh biết! Muốn anh sớm chuẩn bị!”
“Cái gì?”
Lâm Chính thở dốc.