Thấy vậy Tả Thiên Vương giật bắn người ngước nhìn. Cả võ trường khói bụi bay mịt mù.
Cả một vùng khí tức bao trùm lấy Thánh Sơn. Dù Thánh Sơn có cao tới mức nào thì cũng bị luồng khí tức kia nuốt gọn.
Đám đông run rẩy. Có người quỳ phụp xuống, bên trong luồng khí tức đó, dường như chẳng một ai có thể phản kháng được.
Đám võ giả của Thánh Sơn hết hồi, vội vàng quỳ phụp xuống, điên cuồng khấu đầu.
Vạn Kình Tùng, Chấn Chung đang lao lên núi cũng phải tái mặt, nhìn võ trường bằng vẻ không dám tin.
“Khí tức này...lẽ nào...thiên kiêu hạng nhất đã phi thăng thành công rồi sao?”, Vạn Kình Tùng lầm bầm.
“Tướng Vạn, giờ phải làm sao?”, Chấn Chung trố tròn mắt bằng vẻ hoang mang.
Nếu thật sự phi thăng thì sợ rằng ngay cả hai quân đoàn cũng không phải là đối thủ của thiên kiêu.
Tình hình đã trở nên vô cùng nghiêm trọng.
Tất cả đều tái mặt. Trần Chiến đã chuẩn bị cho một cuộc chiến sinh tử. Chấn Chung không nói gì.
Vạng Kình Tùng nhìn về phía cửa lớnCánh cửa phát ra ánh sáng tạo ra những bông hoa sen vô cùng xinh đẹp. Ngay sau đó, đám đông dường như nghe thấy có âm thanh gì đó vang vọng bên tai vô cùng thần kỳ.
Mọi người bàng hoàng nhìn về phía cánh cửa. Âm thanh của thần tiên sao? Lẽ nào tiên nhân giáng thế rồi?
Nhất thời, tất cả cảm thấy tim đập mạnh, hơi thở như ngưng lại.
Lúc này, tiếng bước chân vang lên bên trong võ trường. Thời gian như ngưng lại.
Các chiến sĩ có mặt đồng loạt giơ súng lên, chĩa thẳng về phía cánh cửa. Thế nhưng có vẻ như ngay cả việc bóp cò cũng trở nên vô cùng khó khăn.
Dù chưa gặp người đó nhưng họ đã cảm thấy vô cùng sợ hãi, bàng hoàng rồi. Nếu người đó mà đứng ở đây thì không biết sẽ khủng khiếp tới mức nào.
Không ai dám tưởng tượng. Cùng với tiếng bước chân mỗi lúc một gần, nguồn sáng trong võ trường cũng càng chói mắt hơn.
Bốn phía khói bốc lên, bao trùm cả ngọn núi thêm một lần nữa. Âm thanh như của thần tiên vang lên bên tai họ càng lúc càng gần. Dường như âm thanh đó đang ảnh hưởng tới cả thần thức của họ. Rất nhiều người bị phá vỡ ý thức phòng ngự, họ cứ thể quỳ phụp xuống.
Các chiến sĩ cố gắng hết sức nhưng hai chân vẫn cứ run rẩy. Dù là Vạn Kình Tùng hay là Chấn Chung thì cũng đều cảm thấy sợ hãi và khó mà kiểm soát được chính mình.
“Đây là sức mạnh gì vậy?”, Chấn Chung thận trọng hỏi.
“Khí tràng”.
Vạn Kình Tùng nói bằng giọng khàn khàn: “Kẻ mạnh thì khi sinh ra đã có một loại khí tràng vô địch rồi. Mà khí tràng của thiên kiêu hạng nhất lúc này tương đương với khí tràng của tiên nhân rồi...”
“Khí tràng...tiên nhân sao?”, Chấn Chung lầm bầm nhìn về phía cánh cửa.
Một bóng hình bước ra. Đám đông nhìn chăm chăm.
Dưới ánh sáng rực rỡ, bóng hình của đối phương hơi mờ nhạt. Khi ánh sáng mất dần đi thì diện mạo của thiên kiêu hạng nhất cũng hiện ra trong tầm mắt của mọi người.
Lúc này anh ta khác rất nhiều so với trước đó. Làn da anh ta biến thành màu vàng nhạt, từng thớ thịt đều tiềm tàng sức mạnh tới mức kinh người
Đôi mắt anh ta cũng phát ra ánh sáng vàng rực rỡ như có cả mặt trăng và mặt trời cùng chuyển động trong đó.
Cơ thể anh ta trở lên cao lớn hơn nhiều. Giờ anh ta đã cao tầm hơn hai mét, mái tóc dài buông xuống phía sau như thác đổ.
Mỗi một hành động, mỗi một nhịp thở của anh ta đều mang theo nhịp điệu thu hút cả không gian.
Lúc này anh ta chính là tiên nhân!