Tại một đỉnh núi cao. Một bóng hình đứng đó nhìn ra xa. Bóng hình phát ra khí tức màu đen giống như ác ma bao trùm lên cả ngọn núi.
Lúc này...Một luồng sáng màu đen khác ập tới. Sau đó bóng hình đáp xuống đỉnh núi, khấu đầu trước người kia.
“Bái kiến chủ nhân”.
“Có việc gì?"
“Thái Thiên Võ Thần đã tới Long Tâm Thành rồi, sẽ tiến vào Long Tâm Thành vào lúc 4h chiều nay".
“Tức là người mà Thái Thiên Võ Thần tìm ở Long Tâm Thành sao?”
“Theo như nguồn tin đáng tin thì người đó đang trốn ở Long Tâm Thành”.
“Tên ngày tính nóng nảy, vào Long Tâm Thành thì cả thành phố sẽ không được yên ổn rồi, để xem Thương Lan sẽ đối phó như thế nào”, người đàn ông nói xong bèn nhắm mắt lại.
Đúng lúc này, người quỳ dưới đất lại lên tiếng: “Ngoài ra vẫn còn một chuyện cần báo với chủ nhân”.
“Nói đi”.
“Đứt liên lạc với Loan Phong rồi ạ”.
“Hả?”, người đàn ông mở mắt. Quay lại nhìn chăm chăm người đang quỳ dưới đất.
Người này cảm thấy ớn lạnh giống như bị mất linh hồn vậy. Thế nhưng người này cũng không dám ngẩng đầu, chỉ nói tiếp: “Loan Phong tới tòa nhà treo thưởng định hỏi tội người đã hại cô Tiết Độc nhưng sau trưa này đi thì đã không thấy ra khỏi đó, cũng không biết là đi đâu. Thuộc hạ đã tìm kiếm nhưng...không có kết quả”.
“Xem ra thất bại rồi”.
“Xin chủ nhân yên tâm, thuộc hạ cho người tới đó ròi, nhất định sẽ cứu được Loan Phong ra”.
“Đó không phải là nơi bình thường, đưa người tới làm loạn thì chẳng khác gì tuyên chiến với họ”>
Người đàn ông kia quay người lại nói bằng vẻ vô cảm.
“Chuyện của Loan Phong tôi sẽ đích thân đi một chuyến. Nhưng hiện ở đó đã có hai Võ Thần, nếu tôi cũng đi nữa thì Long Tâm Thành chứa thế nào? Sẽ bị nổ tung mất”.
“Ý của chủ nhân là...”
“Cầm đi đi”.
Bóng hình kia đưa ra một tấm lệnh bài vứt xuống đất: “Cầm lệnh bài tới đỉnh tòa nhà bảo bọn họ thả người ra”.
“Vâng”.
“Ngoài ra đưa cả tên đó tới, nói với bọn họ nếu chịu nể mặt thì thôi còn không hậu quả họ tự chịu".
“Tuân lệnh, chủ nhân”.
Người này lập tức chắp tay, cầm lệnh bài rời đi. Ba bóng hình hiện ra...
“Chủ nhân, chúng tôi sẽ cứu Loan Phoang”.
“Chủ nhân, người nào cần giết thì chúng ta đều phải giết”
“Chủ nhân, tại sao lại không ra tay”.
Những giọng nói vang lên. Thế nhưng bóng hình kia chỉ phát ra khí tức màu đen ngập trời. Ba người còn lại run rẩy, không dám lên tiếng nữa.
“Giết và không giết tới lượt các người hoa chân múa tay sao? Nghe đây, giờ không phải lúc ra tay. Đợi tôi tham ngộ thần long xong thì thất đại Võ Thần sẽ trở thành lịch sử. Cả vùng long mạch này sẽ có một vị chân thần thật sự”.
Dưới hầm ngục, Loan Phong từ từ mở mắt. Bên tai hắn có âm thanh lạch cạch.
Mình đang ở đâu đây? Loan Phong ôm đầu, cảm thấy đau vô cùng.
Hắn thở phập phồng. Đợi đã, mình chưa chết sao? Loan Phong vội vàng nhìn thì thấy vết thương trên người mình đã được xử lý.
Chuyện gì vậy? Ai đã cứu mình? Là chủ nhân sao?
Phong Loan vội bò dậy. Hắn bỗng sững sờ. Xung quanh là một không gian rộng lớn.
Có rất nhiều người được làm từ gỗ còn trên trần thì có những bánh răng vô cùng sắc nhọn. Đây là...phòng cơ quan thì phải.
Đây chẳng phải là trong tòa nhà treo thưởng sao? Loan Phong cảm thấy da đầu tê dại
Đột nhiên tầm nhìn của hắn dừng lại ở vùng sáng phía xa.
Đó là lối ra. Loan Phong chẳng nghĩ ngợi nhiều cứ thế lao đi Nhưng hắn đi được vài bước thì người máy trước mặt đã khởi động.
Loan Phong khựng người. Những người gỗ này rút kiếm ra chém về phía hắn.
Loan Phong tái mặt, vội dùng sức mạnh phi thăng chiến đấu. Thế nhưng hắn không biết rằng ở một góc tối, một camera mới lắp đang chĩa thẳng về phía hắn.