Lâm Chính rất khâm phục phán đoán của Đại Ma Quân.
Đối với người của Thiên Ma Đạo thì thanh kiếm này quả thực rất kỳ lạ.
Nhưng nó không phải là không có nhược điểm, chỉ là Đại Ma Quân không có thời gian phát hiện ra nhược điểm của nó mà thôi.
Bởi vì một khi Lâm Chính rút nó ra, chắc chắn sẽ giết Đại Ma Quân trong thời gian ngắn.
Thế nên vào lúc này, ngoài việc liều mạng với Lâm Chính, Đại Ma Quân không còn lựa chọn nào khác.
Có lẽ sự liều mạng này có thể đổi lại đồng quy vu tận.
Nhưng chưa chắc Lâm Chính sẽ sợ.
Cho dù anh cũng có khả năng bị thương nặng, thậm chí là chết, nhưng tỷ lệ chết cực kỳ thấp, còn nếu bị thương nặng thì anh cũng hoàn toàn không bị thiệt.
Thế nên anh cũng không chút do dự, lập tức vung kiếm lên, định giết Tử Long Thiên.
Nhưng đúng lúc hai người đang lăn xả vào sống mái với nhau.
"Hú!".
Một tiếng ngân trầm thấp, du dương cổ quái, dường như muốn xé rách bầu trời, bỗng vang lên ở phía xa.
Trong âm thanh này còn ẩn chứa một luồng năng lượng.
Hai người chuẩn bị chạm vào nhau đều bị luồng năng lượng này làm cho sợ hãi, tất cả đều bị chấn động bay đi, rồi ngã xuống đất.
Tử Long Thiên vốn đã bị thương, giờ bị chấn động liền phun ra máu tươi không ngừng.
Lâm Chính cũng không khá hơn bao nhiêu, anh cảm thấy khí huyết trong người nhộn nhạo, dường như lục phủ ngũ tạng đều bị thương, cực kỳ khó chịu.
Nhưng dường như chỉ có hai người họ bị ảnh hưởng.
Dù âm thanh truyền xa hơn nữa, thì những ma nhân đang có mặt đều không hề hấn gì.
"Đây... đây là tiếng gì vậy?".
Mạn Sát Hồng kinh hãi nhìn về phía xa, run lên bần bật.
"Đạo chủ! Là đạo chủ! Đạo chủ xuất hiện rồi!".
Ánh mắt Đại Ma Quân đanh lại, cố gượng người dậy, quỳ lạy về phía phát ra âm thanh, vẻ mặt và động tác vô cùng thành khẩn, giống như thần linh.
Tất cả các ma nhân khác cũng giống như ông ta.
Bọn họ bỏ vũ khí trong tay xuống, cung kính hành lễ.
Khung cảnh vô cùng hoành tráng.
Nhưng Mạn Sát Hồng thì ngây cả người.
"Đạo... đạo chủ? Đạo chủ đến sao? Tiêu rồi! Tôi chết chắc rồi! Tôi chết chắc rồi! Xin đạo chủ tha mạng! Xin đạo chủ tha mạng!".
Mạn Sát Hồng đã hoàn toàn suy sụp, cũng quỳ xuống đất dập đầu bôm bốp, cơ thể run lên bần bật.
"Chủ nhân của Thiên Ma Đạo sao?".
Lâm Chính khó nhọc đứng dậy, lau máu tươi ở khóe miệng, liếc mắt nhìn về phía xa, sau đó cất thanh kiếm trong tay, xoay người đi về phía Mạn Sát Hồng.
"Khốn kiếp! Dám coi thường đạo chủ!".
Đại Ma Quân đùng đùng nổi giận, đứng bật dậy định chém.
"Để! Cậu! Ta! Đi!".
Một giọng nói khàn khàn và không lưu loát bay từ đằng xa tới.
Dường như đối phương phải dùng hết sức để thốt được bốn chữ này ra khỏi cổ họng.
Đại Ma Quân rùng mình một cái, nhìn về phía phát ra tiếng nói với ánh mắt khó tin.
"Đạo chủ..."
Nhưng đối phương không trả lời.
Đại Ma Quân nghiến chặt răng, cực kỳ giận dữ và không cam lòng.
"Về thôi".
Lâm Chính đi tới bên cạnh Mạn Sát Hồng, bình thản nói.
"Hả?".
Mạn Sát Hồng tỏ vẻ kinh ngạc tột độ.
"Sao? Cô không muốn đi à?", Lâm Chính hỏi.
"Không không không! Tôi đi! Tôi muốn đi! Chúng ta về ngay đi! Chúng ta về ngay đi!".
Mạn Sát Hồng run rẩy nói, vội vàng chạy ra ngoài.
Đám ma tướng kia rất thức thời mở lồng ra, thả hai người đi.
Chẳng mấy chốc, hai người bình thản rời khỏi Thiên Ma Đạo.
Không ai dám ngăn cản.
Đôi mắt Đại Ma Quân đỏ ngầu và lạnh lẽo, nhìn chằm chằm về phía Lâm Chính rời đi, một lúc sau mới ngoảnh đầu lại, quỳ xuống đất vái lạy.
"Đạo chủ, thuộc hạ... không hiểu... tại sao lại thả bọn họ đi? Tên thần y Lâm kia đã giết rất nhiều Ma Quân và Ma Nữ của chúng ta!".
"Tịnh! Thế! Bạch! Liên!".
Đằng xa lại vẳng đến giọng nói ngắc ngứ và huyền diệu của đạo chủ...