Chương 309: Tôi vừa từ nhà họ Khai tới (2)
Mấy kẻ đó đã bị Lâm Chính xử lý gọn gàng. Lâm Chính sải bước đi vào trong biệt thự. Tiếng động bên ngoài cũng đã khiến người bên trong cảm nhận được.
Gia chủ Việt Đông của nhà họ Việt lập tức bước ra. Đó là một người đàn ông trung niên mặc trang phục đời Đường, tóc mai nhuốm trắng, trông đĩnh đạc và nghiêm khắc. Nhìn thấy một đống lổn nhổn nằm ngoài cửa thì Việt Đông tái mặt.
“Khốn nạn!”, mấy người nhà họ Việt điên tiết, định lao lên thì đã bị Việt Đông ngăn lại .
“Dừng tay, đừng làm loạn”, Việt Đông khẽ quát.
“Vâng, gia chủ”, những người này đáp lại.
Việt Đông quay qua nhìn Lâm Chính, không hề tỏ ra tức giận: “Cậu là ai?”
“Lâm Chính”.
Việt Đông nghe thấy vậy thì tỏ vẻ nghi ngờ. Rõ ràng là nhà họ Việt tiến hành báo thù Tô Quảng nhưng không quá để tâm. Có lẽ không chỉ có Lâm Chính mà đến cả Tô Nhu thì Việt Đông cũng không biết là ai. Thậm chí, đến cả chuyện này ông ta cũng không biết. Vì dù sao thì đối với nhà họ Việt, Tô Quảng chẳng khác gì con sâu cái kiến.
“Cậu Lâm sao lại làm loạn ở nhà tôi thế? Nhà họ Việt tôi đã đắc tội với cậu sao?”, Việt Đông bình tĩnh hỏi.
“Đặc tội à? Ông định giết cả nhà tôi mà giờ còn hỏi được câu đó à? Ông không thấy nực cười sao?”, Lâm Chính cười khinh miệt.
Việt Đông chau mày, cảm thấy nghi ngờ. Ông ta quay qua hỏi vài câu, người đứng bên cạnh có lẽ đoán ra được Lâm Chính tới vì mục đích gì nên đã nói cho Việt Đông nghe. Việt Đông chợt bừng tỉnh.
“Hóa ra là cậu Lâm tới vì chuyện ở Giang Thành à?”
“Tôi cho ông một cơ hội, lập tức gọi điện bảo người nhà họ Việt ở Giang Thành về, đây là cơ hội duy nhất của nhà họ Việt”, Lâm Chính chắp tay sau lưng, nhắm mắt đợi trả lời.
Nhà họ Việt tức tới mức siết chặt nắm đấm.
“To gan gớm. Cậu có biết cậu đang ở đâu không? Cậu có tin tôi có thể khiến cậu hết đường về quê không?”, một người tức giận gào lên.
“Hết đường về quê sao? Tôi sẽ xay nó ra bã luôn thì có?”, một người khác gừ giọng.
Đúng lúc này, có không ít người tập trung phía bên ngoài. Bọn họ đều là người của nhà họ Việt và nhìn chăm chăm về phía Lâm Chính. Chỉ đợi Việt Đông ra lệnh thì họ sẽ lao lên xử lý anh.
Nhìn tình hình thì có vẻ Lâm Chính đã bị tóm gọn. Thế nhưng trông anh vô cùng điềm tĩnh. Anh chắp tay sau lưng, thản nhiên nhìn bọn họ giống như coi họ như không khí vậy.
Việt Đông cảm thấy có gì đó sai sai. Ông ta có thể gây dựng nhà họ Việt tới ngày hôm nay thì cũng phải là người có bản lĩnh. Thấy Lâm Chính một mình tới đây chất vấn, nếu không phải có chỗ dựa thì đúng là chẳng khác gì thằng ngu.
“Không được ra tay”.
Việt Đông cản đám đông đang rục rịch đợi lệnh. Ông ta hỏi Lâm Chính: “Cậu Lâm, chuyện này tôi có nghe nói. Lúc đó nhà họ Khai, họ Việt, họ Tiêu đều bị nhà họ Trương lăng mạ, con trai tôi Việt Nham còn bị người ta khiêng về. Một sự sỉ nhục như vậy sao nhà họ Việt chúng tôi có thể coi như không có gì xảy ra được? Có điều, suy cho cùng cũng chỉ là bọn trẻ làm trò, tôi không có hỏi nhiều. Hôm nay cậu Lâm tới đây, đương nhiên tôi phải giải thích rõ ràng. Tuy nhiên, tôi rất tò mò, tại sao cậu Lâm không tới nhà họ Khai tìm lại công bằng mà lại tới nhà họ Việt chúng tôi?”
Nếu Lâm Chính tới từ Giang Thành thì chắc chắn phải đi qua nhà họ Khai. Nếu vậy cũng nên hỏi tội bên đó, chứ sao lại chạy tới nhà họ Việt. Vì vậy Việt Đông mới hỏi.
“Tôi vừa từ chỗ nhà họ Khai tới đây”, Lâm Chính đáp lại.
Dứt lời, đám đông như chết lặng. Việt Đông sững sờ, một lúc lâu sau mới hoàn hồn.
“Cậu…cậu vừa từ thành phố Hoàng Đào tới sao?”
“Đúng vậy, nhà họ Khai đã cho tôi được câu trả lời khiến tôi hài lòng. Giờ tới các người. Tôi đợi câu trả lời từ các người rồi sẽ đi thăm nhầ họ Tiêu, họ Mai, vân vân”, Lâm Chính thản nhiên đáp lại.
Việt Đông nghe thấy thì run rẩy. Những người khác cũng há hốc mồm.
“Mau, mau gọi điện cho nhà họ Khai, hỏi thăm tình hình”, Việt Đông nói nhỏ.
“Vâng ạ”, đám người bên cạnh lui ra, lặng lẽ gọi điện.
Gọi mấy cuộc mới có người nghe. Lúc hỏi thăm tình hình, hỏi tới đâu người nhà họ Việt run tới đó. Hai chân mềm nhũn, ngồi phịch ra đất.
Sau đó người này vội vàng đứng dậy, lao về phía Việt Đông và nói nhỏ.
Việt Đông trố tròn mắt…