“Đó là Tử Nghĩa đại nhân và Tử Hằng đại nhân?”.
“Bọn họ… đang làm gì vậy? Vì sao lại đứng chắn trước tên điên đó?”.
“Lẽ nào bọn họ… đang bảo vệ tên điên kia?”.
Mọi người sửng sốt, ai nấy dụi mắt, ngây ngốc nhìn.
“Tử Nghĩa, Tử Hằng bái kiến Chí Tôn!”.
Hai người hành lễ với Chí Tôn Huyền Thanh Các.
Chí Tôn Huyền Thanh Các tỏ ra lạnh lùng, nhỏ giọng hỏi: “Các ông đang làm gì vậy? Muốn bảo vệ thằng nhóc này sao?”.
“Phải, Chí Tôn!”.
“Người này không thể giết!”.
Tử Nghĩa và Tử Hằng đồng loạt lên tiếng.
“Vì sao?”, Chí Tôn Huyền Thanh Các nói.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, lại không nói gì.
“Hừ, xem ra các ông vẫn còn chuyện giấu tôi. Các ông tự mình xem dưới mặt đất đi, có thấy đầu ai rơi dưới đất không, ai đang nằm ở đó không?”, Chí Tôn Huyền Thanh Các quát lên.
Hai người quay đầu nhìn, lông mày khẽ động đậy.
“Biết Tam trưởng lão đã bị ai giết không?”, Chí Tôn nhìn chằm chằm hai người, hỏi.
Nhưng… hai người họ vẫn kiên trì.
“Chí Tôn, tôi nghĩ cậu Lâm nhất định đã cảnh cáo Tam trưởng lão, nhưng Tam trưởng lão không nghe, cho nên mới mất mạng, có đúng không?”, Tử Nghĩa chắp tay nói.
“Mấy chuyện này tôi không quan tâm! Cậu ta đã giết Tam trưởng lão thì tôi sẽ giết cậu ta! Tử Nghĩa, Tử Hằng, hôm nay tôi nói rõ ở đây, hai người muốn bảo vệ cậu ta, tôi sẽ giết luôn các ông!”, Chí Tôn Huyền Thanh Các nói, toàn thân đã toát ra sát ý vô tận.
Vẻ mặt hai người lập tức trở nên âm trầm.
“Hai vị, xin hãy tránh ra đi, không cần cầu xin cho tôi, tôi cũng không cần bất cứ ai cầu xin giúp mình. Ngày hôm nay tôi đến đây thật ra không chỉ để cưới Trí Băng Thanh, mà còn để đòi một lời giải thích, đòi lại công đạo! Nếu phải chiến đấu, tôi chưa từng sợ bất cứ ai!”, Lâm Chính nói.
“Chuyện đó…”.
“Cậu Lâm, xin hãy để chúng tôi khuyên Chí Tôn thêm lần nữa…”.
Tử Nghĩa và Tử Hằng có vẻ khó xử.
“Không cần khuyên nữa, vả lại các ông cũng không khuyên nổi. Dù gì ông ta cũng là Chí Tôn, còn các ông thì không phải!”, Lâm Chính lắc đầu, nhìn Chí Tôn Huyền Thanh Các, nói: “Nhưng có một điều tôi phải nói với ông”.
“Cậu muốn nói gì?”, Chí Tôn Huyền Thanh Các lạnh lùng hỏi.
“Đó là một khi ra tay, người làm Chí Tôn Huyền Thanh Các như ông… có gánh chịu nổi hậu quả hay không?”, Lâm Chính nói, sâu trong đôi mắt lóe lên dị hỏa.
Chí Tôn Huyền Thanh Các căng thẳng, không nhìn thấy rõ cho lắm, vẻ mặt vô cùng khó coi.
Nhìn sang Tử Nghĩa và Tử Hằng, ông ta đột nhiên hiểu ra điều gì.
Hai người khuyên can như vậy tất nhiên là đã từng giao đấu với người trẻ tuổi đó, cũng biết được một ít tình hình.
Nhưng bây giờ hối hận đã không kịp!
Hơn nữa, Tam trưởng lão bị chém chết ngay trước mặt mình, nếu không diệt trừ người đó, làm sao còn ngồi vững trên bảo tọa Chí Tôn của mình được nữa?
“Không cần nhiều lời, nạp mạng cậu ra đây!”.
Chí Tôn Huyền Thanh Các lạnh lùng nói, giậm chân.
Vù!
Áp lực trên người Lâm Chính thoáng chốc tăng lên gấp mười lần, đến nỗi sàn nhà dưới chân anh lập tức nổ tung, mặt đất lõm xuống.
Ra tay rồi!
Mọi người kinh ngạc la lên.
“Chí Tôn! Xin hãy dừng tay!”.
Tử Nghĩa và Tử Hằng liên tục hô hào.
Nhưng… không kịp nữa!
Chí Tôn Huyền Thanh Các giống như di chuyển tức thời về phía Lâm Chính, thân mình hóa thành mười chiếc bóng, đồng loạt tấn công tới.
Trong nháy mắt, bốn phương tám hướng của Lâm Chính tràn ngập quyền ảnh đáng sợ khủng khiếp.
“Wow!”.
Người đứng xung quanh kinh ngạc tột cùng.
Đúng là Chí Tôn Huyền Thanh Các, đòn đánh đầu tiên đã đáng sợ ảo diệu như vậy!
Nhưng Lâm Chính không hoảng loạn, hai tay đồng thời đánh ra, vẽ thành những bóng tay chằng chịt, ngăn chặn những nắm đấm đáng sợ đánh đến.
Rầm rầm rầm rầm!
Nắm đấm và cánh tay hai bên không ngừng va chạm, những hoa văn sức mạnh đáng sợ bắn ra.
Bàn ghế trong điện đều bị lật đổ.
Cột trụ bị đánh gãy, sàn nhà nứt ra, một mảnh hoang tàn.
Khách dự tiệc sợ đến mức co rúc vào trong góc.
Bọn họ muốn chạy nhưng lại không dám. Dù sao Chí Tôn Huyền Thanh Các cũng đã có lời không cho bọn họ chạy, nếu chạy chẳng phải sẽ đắc tội với Chí Tôn hay sao?
Người của sơn trang Thánh Y đều không có động tác gì, chỉ thờ ơ đứng nhìn.
Cuối cùng!
Ầm!
Lâm Chính dường như không thể chống đỡ nổi, bị Chí Tôn Huyền Thanh Các đánh ngã ra đất.
Ầm ầm!
Thân người anh tông vỡ sàn nhà của đại điện. Đại điện như chiếc thuyền cô đơn giữa gió mưa, lung lay dữ dội. Hoa văn sức mạnh đáng sợ điên cuồng lan ra trong điện đường.
Chí Tôn vẫn chưa dừng tay, tóm lấy Lâm Chính trong sàn nhà vỡ nát, nhấc anh lên lần nữa. Sau đó, ông ta đấm mạnh vào tim Lâm Chính, định đánh nát tim anh ra.
Đúng lúc này, Lâm Chính đột nhiên lộ ra nụ cười dữ tợn, cũng đánh một quyền về phía tim Chí Tôn!
Đây là định liều mạng tới cùng sao?
Không!
Không đúng!
Chí Tôn Huyền Thanh Các bỗng biến sắc, lập tức chuyển công thành thủ, thu lại nắm đấm đã vung ra, đổi thành chưởng để ngăn chặn.
Nhưng cử động của ông ta lại cho Lâm Chính cơ hội.
Nắm đấm Lâm Chính đấm lên chưởng tay của Chí Tôn Huyền Thanh Các, đồng thời đầu đập mạnh vào trán của ông ta.
Ầm!
Một tiếng nổ lại vang lên.
Chí Tôn Huyền Thanh Các ngã ra đất, làm mặt đất nát vụn…