Lâm Chính gần như không nể tình, Phong Tín Tử lập tức được đưa đi.
Giáo chúng ở đây đều kinh hãi.
Còn người của Bách Thảo Đường thì đã khóc lóc om sòm từ lâu.
“Khốn nạn!”.
Một đệ tử lại không kiên nhẫn được nữa, hai mắt đỏ máu, phát điên lao về phía Lâm Chính: “Tôi liều mạng với anh!”.
“Cậu làm gì vậy?”.
“Muốn chết!”.
Lưu Mã quát lớn, nhảy vọt lên, đạp cho đệ tử kia một đạp.
Rầm!
Người đó bị đạp ngã ra đất, lộn nhào mấy vòng, mặt mày xám xịt.
“Hứa sư đệ!”.
Mọi người vội vàng chạy tới, dìu đệ tử đó dậy.
“Người đâu, dẫn kẻ có ý đồ làm hại giáo chủ này xuống cho tôi, lập tức chém đầu!”, Lưu Mã nổi giận quát.
“Tuân lệnh!”.
Mấy đệ tử tinh nhuệ lập tức rút kiếm đi tới.
“Đừng mà!”.
“Giáo chủ, xin hãy tha mạng!”.
“Tính tình Hứa sư đệ nóng nảy, xúc phạm tới giáo chủ, cầu xin giáo chủ tha cho cậu ấy một đường sống!”.
Người của Bách Thảo Đường quỳ xuống đất điên cuồng dập đầu, ai nấy hét lên khản cả họng.
“Dừng tay hết đi!”.
Lâm Chính lạnh nhạt lên tiếng.
“Giáo chủ…”.
“Bọn họ chỉ là những người trẻ tuổi tràn đầy nhiệt huyết, vì nhất thời kích động mà làm ra một vài chuyện ngu xuẩn. Tôi có thể hiểu được, cho nên tôi không trách bọn họ”, Lâm Chính nói.
“Nhưng… giáo chủ, nếu cậu bỏ qua như vậy, e rằng không thể phục chúng, nhiều người sẽ vì chuyện này mà nảy sinh nghi ngờ với uy nghiêm của giáo chủ”, Lưu Mã cẩn trọng nói.
Vì sao Lâm Chính lại trừng phạt nghiêm Phong Tín Tử? Chẳng qua là vì tạo dựng uy tín.
Anh muốn giết gà dọa khỉ, để tất cả người của Đông Hoàng Giáo nhìn thấy, giáo chủ anh không phải người nhân từ nương tay.
Nhưng Lâm Chính biết đạo lý phải vừa đấm vừa xoa.
Nếu đuổi tận giết tuyệt người của Bách Thảo Đường thì sẽ khiến bọn họ tạo phản, khiến mọi người nghi ngờ sự độ lượng của anh, sau đó tạo thành sự bất ổn trong nội bộ Đông Hoàng Giáo.
Do đó, anh không thể ra tay với những đệ tử này.
“Sao? Ông cảm thấy uy tín của tôi được tạo nên từ mạng của những đệ tử này à?”, Lâm Chính nghiêng đầu, lạnh lùng nói.
“Không không, giáo chủ, tôi không có ý đó!”, Lưu Mã vội vàng nói, liên tục kêu “tha tội”.
“Chuyện này dừng ở đây. Đệ tử Bách Thảo Đường các người mau chóng đi theo tôi chữa trị cho các giáo chúng bị thương! Tôi nói trước, nếu vẫn còn ai tiếp tục gây chuyện thì đừng trách tôi ác độc!”.
Lâm Chính quát khẽ, sau đó phất tay, ra hiệu mọi người tiếp tục làm việc.
Bách Thảo Đường dần dần khôi phục yên tĩnh.
Lâm Chính cũng bắt đầu bắt tay cùng Bách Thảo Đường và người của các đường khác xử lý vết thương cho giáo chúng, đồng thời chỉnh đốn các phe phái, duy trì sự ổn định trong giáo.
“Người tiếp theo”.
Lâm Chính khám xong cho một nhóm giáo chúng, sau đó lại hô lên.
Lưu Mã lập tức sắp xếp người của một đường nọ đi vào.
Nhưng những người đó vừa đến, Lâm Chính chợt nhíu mày.
Đám người này lại là nhóm người Trịnh Lạc.
Lúc này bọn họ đều bị thương, vô cùng chật vật.
Mặc dù bọn họ không tranh đoạt nhẫn Đông Hoàng, nhưng rõ ràng bọn họ đã bị tấn công, tình hình không hề lạc quan.
“Ồ? Tưởng Xà?”.
Lâm Chính lạnh nhạt nhìn người phụ nữ trước mặt, trên mặt không có biểu cảm gì nhiều.
“Giáo… giáo chủ…”, Tưởng Xà tái mặt, nhưng lại xấu hổ cúi đầu.
Thật ra giờ phút này, tâm trạng mọi người của Thanh Hà Đường vô cùng phức tạp.
Bọn họ có ai ngờ được, người được bọn họ đưa đến Đông Hoàng Giáo lại trở thành người thắng cuộc ở đại hội Đông Hoàng, một mạch lấy được nhẫn Đông Hoàng, ngồi lên vị trí giáo chủ Đông Hoàng Giáo?
Tưởng Xà rất muốn đưa mọi người rời khỏi Đông Hoàng Giáo.
Nhưng… lúc trước khi đại hội mở ra, bọn họ đã bị cướp, đa số bị thương, thậm chí ngay cả Trịnh Lạc cũng bị thương nghiêm trọng.
Lúc này hoàn toàn không thể rời khỏi Đông Hoàng Giáo.
Con đường duy nhất của bọn họ chính là đến Bách Thảo Đường, tìm Lâm Chính chữa trị.
Cho nên Tưởng Xà chỉ đành mặt dày đến đây.
“Chỗ nào không khỏe?”, Lâm Chính lạnh nhạt hỏi.
“Vùng bụng… và chân…”, Tưởng Xà khẽ giọng nói.
Lâm Chính kiểm tra sơ qua, sau đó nói: “Đắp chút thuốc, sau đó để người của Bách Thảo Đường xử lý vết thương giúp cô một lúc, tịnh dưỡng vài tháng là không sao nữa”.
“Cảm ơn… Cảm ơn giáo chủ…”.
“Lui xuống đi”.
“Vâng… Vâng… giáo chủ”.
Đám người Tưởng Xà run lẩy bẩy nói.
Trong lòng bọn họ đang rất phức tạp.
Nếu khi xưa bọn họ không rời khỏi Thanh Hà Đường mà chọn đứng cùng thuyền với Lâm Chính, e rằng bây giờ Thanh Hà Đường đã là phe phái số một ở Đông Hoàng Giáo, còn bọn họ… cũng sẽ đứng trên vạn người.
Chỉ tiếc thế giới này không có nếu như…
Tưởng Xà rất muốn biết Lâm Chính có thái độ thế nào với bọn họ, nhưng bọn họ không hề biết Lâm Chính hoàn toàn không quan tâm đến đám người họ.
Mấy ngày nay Lâm Chính vẫn luôn xử lý vết thương cho những người bị thương trong Đông Hoàng Giáo.
Tính toán thời gian thì cũng nên quay về rồi.
Trong cung Đông Hoàng.
“Giáo chủ! Người đã được đưa tới đây!”, Lưu Mã đi tới, cung kính nói với Lâm Chính.
“Khiêng vào đây đi”, Lâm Chính nói.
“Vâng”.
Lưu Mã vẫy tay.
Một bà lão gầy như cây củi khô, tuổi già sức yếu được khiêng vào.
Người đó… chính là Phong Tín Tử.
Lúc này bà ta đã bị đánh gãy hai tay hai chân, giống như người tàn phế.
“Lấy châm lại đây”.
Lâm Chính nói.
“Vâng”.
Lưu Mã vội vàng chạy đi.
Chốc lát sau, ông ta cung kính nâng châm bạc tiến tới.
“Cậu định… làm gì?”, Phong Tín Tử gian nan mở hai mắt ra, khản giọng hỏi.
“Chữa trị cho bà”.
Lâm Chính đáp.