Người có thể trở thành thiên kiêu đều là thanh niên tài giỏi, thiên tài quái dị.
Người như vậy không chỉ có thiên phú trời cho, thực lực cực mạnh, mà quan trọng nhất là... trẻ tuổi!
Đúng vậy, bọn họ rất trẻ.
Chính vì rất trẻ nên tương lai bọn họ có khả năng vô hạn!
Không ai biết chắc được bọn họ sau này sẽ đạt được thành tựu cỡ nào.
Có lẽ là chết trẻ, hoặc là... trưởng thành sẽ xưng bá một phương, thậm chí khai tông lập nghiệp, trở thành một cái tên đi vào lịch sử!
Nếu là cái đằng trước thì còn tốt.
Nếu là kiểu đằng sau thì... thế tộc nào cũng không chống đỡ được.
Vì vậy thông thường các thế tộc kiêng kị nhất là đắc tội với thiên kiêu.
Hơn nữa đây còn là thiên kiêu hạng ba...
Lâm Chính hiểu sự do dự của Thiên Diệp.
Nhưng đã tới tận đây rồi thì không thể rút lui như vậy.
Hơn nữa anh đã nhận bản thảo của Quỷ Y Câu Trần ở chỗ Lăng Kiếm Phi, nếu không hoàn thành chuyện này, mấy thứ đó phải trả lại sao?
“Thiên phó trưởng môn, chúng ta đã tới tận đây rồi, dù sao cũng phải thử một lần! Nếu tình thế không ổn thì rút lui cũng không muộn!”
Thiên Diệp do dự, thở dài: “Thôi, thần y Lâm đã nói vậy, nếu tôi rút lui cũng khiến các đệ tử của Tử Huyền Thiên khinh thường tôi! Nếu đã vậy thì được, cứ đánh với bọn họ một trận!”
Đinh! Đinh! Đinh! Đinh...
Ngay lúc đó, một tiếng chuông chùa kỳ lạ vang lên bên trong thần miếu Thái Vũ.
Mọi người đều sửng sốt, nhìn về hướng cửa lớn thần miếu Thái Vũ.
Lại gặp một bóng người mảnh khảnh đang chậm rãi bước tới.
Đó là một người phụ nữ mặc bộ quần áo cũ nát, khuôn mặt dãi dầu sương gió.
Thoạt nhìn đã hơn bốn mươi tuổi, không đánh phấn trang điểm, thậm chí có thể nói là mặt khá bẩn, tóc dài tới thắt lưng nhưng hai bên tóc mai lại hơi bạc.
Vẻ mặt người này lãnh đạm, trong mắt thoáng qua vẻ thâm thúy và suy ngẫm, vừa xuất hiện đã có vô số người ôm quyền hành lễ, cung kính hô.
“Bái kiến Thần Nữ đại nhân!”
“Bái kiến Thần Nữ đại nhân!”
“Bái kiến Thần Nữ đại nhân!”
Tiếng hô như sóng liên tục vang lên.
“Người này là Thần Nữ Thái Vũ à?”
Lâm Chính hơi kinh ngạc.
“Phải, nghe nói Thần Nữ đã chờ ở đây suốt ba mươi năm! Học tập tất cả công pháp ở thần miếu Thái Vũ! Thực lực có thể nói là nghịch thiên, không ai sánh bằng!”, Thiên Diệp khẽ nói.
“Vậy ư? Sao Thần Nữ lại canh giữ ở đây?”, Lâm Chính hỏi.
“Không biết nữa, nhưng có lời đồn Thần Nữ ở đây để chờ một người!”
“Chờ ai?”
“Tôi cũng không biết!”, Thiên Diệp lắc đầu.
Mọi người tập trung lại, đứng trước thần miếu Thái Vũ.
Thần Nữ Thái Vũ tuy đã hơn bốn mươi tuổi, khuôn mặt vẫn còn khá tinh xảo, làn da mịn màng, nhưng không trắng lắm. Mấy mục năm sống màn trời chiếu đất ở vùng hoang vu này, dù sao cũng quá khổ, đã trải qua quá nhiều tang thương, Thần Nữ đã có nếp nhăn nơi khóe mắt, giữa hai mày cũng có dấu vết tuổi già nhàn nhạt...
Một võ sĩ dù có năng lực tới đâu cũng không thể chiến thắng thời gian.
Thần Nữ đứng trước cửa lớn, nhìn lướt qua người ở hiện trường.
Nhưng nhìn quanh một vòng xong, trong mắt Thần Nữ Thái Vũ toát ra vẻ cực kỳ thất vọng.
Sự thất vọng không thể che giấu.
Sau đó, Thần Nữ vung tay lên, khàn giọng nói: “Cuộc thí luyện thần miếu Thái Vũ bắt đầu, ai có thể dùng hết khả năng vượt qua thí luyện thì sẽ lấy được kim cương Thái Vũ!”
Dứt lời, Thần Nữ Thái Vũ lật tay, một viên kim cương trong suốt ánh đỏ xuất hiện trong tay.
Khắp nơi vang lên tiếng cảm thán.
Ánh mắt của vô số người bị viên kim cương đó thu hút.