Lão Vito dẫn người trở về xử lý hai gia tộc của Nguyệt Sênh và Lina.
Thiên Nga Đen hỏa tốc đến các nơi ở ngoại vực thu thập dược liệu mà Lâm Chính bảo.
Hắc Hoàng ở Thánh Thành một ngày, sau đó từ biệt mẹ, trở lại lâu đài ẩn dật mà cậu ta tự xây dựng.
Nhưng cậu ta vừa đặt chân vào lâu đài thì Lâm Chính gọi tới.
"Là hacker hàng đầu thế giới, tôi nghĩ chắc cậu có thể tìm được một số thứ mà không ai biết chứ?".
Lâm Chính bình thản hỏi.
"Tôi quả thực có thể đào được một số thứ đã bị chìm từ lâu trên web ẩn”.
Hắc Hoàng đáp.
Web ẩn?
Hơi thở của Lâm Chính trở nên run rẩy.
Anh từng nhìn thấy từ này.
Trên web đen.
Nghe nói bên dưới web đen còn một tầng web ẩn.
Khu vực này không phải người bình thường có thể đến được.
Nó thuộc loại cấm kị trên mạng, là nơi rất nhiều người không tìm kiếm tới được.
Và ở web ẩn cũng toàn là những thứ khiến người ta sợ hãi, tuyệt vọng, nghi hoặc.
Có lẽ chỉ có những hacker hàng đầu như Hắc Hoàng mới có thể đến được nơi đó.
"Cậu từng nghe tới Thái Cổ Đồng Nhân chưa?".
Lâm Chính trầm tư một lát rồi nói.
"Đó là cái gì vậy?".
"Nếu không biết thì có thể giúp tôi tim trên mạng không? Tôi muốn biết thông tin về Thái Cổ Đồng Nhân, tốt nhất là có thể tìm được vị trí của chúng".
Lâm Chính nhỏ giọng nói.
Hắc Hoàng im lặng một lúc lâu, bình thản đáp: "Cho tôi mấy tiếng".
"Tôi chờ điện thoại của cậu".
Lâm Chính thở hắt ra rồi tắt điện thoại, sau đó ra khỏi sân bay, ngồi lên xe của Mã Hải.
"Vẫn ổn chứ?".
Trên xe, Lâm Chính lên tiếng hỏi.
"Cậu Từ Chính đã dẫn người quay lại vực Diệt Vong, triển khai nghiên cứu lại. Hiện giờ học viện và công ty đều không có gì khác thường, nhưng hôm qua vực Diệt Vong gửi tin tới, nói cánh cửa của cung điện trong núi Thiên Thần có tiếng động lạ…"
Mã Hải đáp.
"Tiếng động lạ?".
Lâm Chính hơi sửng sốt, sau đó đanh giọng nói: "Nếu vậy thì bảo ngay đám Từ Chính rút khỏi cung điện, nếu ông tổ nhà họ Mãn hay Diệp Viêm ra khỏi long mạch dưới lòng đất thì bọn họ sẽ không ai sống sót".
"Chủ tịch Lâm, tôi từng đề nghị cậu Từ Chính là đoàn đội của cậu ấy rút khỏi cung điện, nhưng bọn họ từ chối, bởi vì tiếng động lạ chỉ xuất hiện vào hôm qua, hôm nay chưa thấy. Hơn nữa, cậu Từ Chính nói việc nghiên cứu khoa học đã đến bước vô cùng quan trọng, nếu bây giờ rút lui giữa chừng thì sẽ đổ sông đổ bể".
Mã Hải thở dài nói.
Lâm Chính nhíu chặt mày, trầm tư một lát rồi trầm giọng nói: "Phái ngay cao thủ vào trú đóng ở cung điện, đồng thời hỏa tốc mang thanh đao này đến cung điện, cắm trước cánh cửa kia".
Lâm Chính lấy Thiên Sinh Đao ra, cầm chặt lưỡi đao giơ lên.
Xoẹt!
Lưỡi đao cứa rách bàn tay anh, máu tươi nhuộm đỏ Thiên Sinh Đao.
Mã Hải giật nảy mình, vội nói: "Chủ tịch Lâm, tôi sẽ sắp xếp ngay".
Rè rè.
Đúng lúc này, điện thoại của Lâm Chính rung lên.
Lâm Chính nhìn số điện thoại, không khỏi sửng sốt.
Màn hình hiển thị là Tô Tiểu Khuynh!
Đã lâu lắm anh không liên lạc với Tô Tiểu Khuynh.
Nhưng thời gian này Tô Tiểu Khuynh cũng đang chuẩn bị thi đại học, không có thời gian.
Lâm Chính chần chừ một lát rồi ấn nút nghe.
"Tiểu Khuynh, có chuyện gì sao?".
"Em trúng tuyển đại học Giang Thành rồi".
Đầu bên kia vang lên giọng nói kích động của Tô Tiểu Khuynh.
"Thế à? Chúc mừng em!".
Lâm Chính không khỏi mỉm cười.
"Lâm Chính, dạo này anh bận lắm sao? Sao không gọi cho em?".
"Chẳng phải anh sợ làm ảnh hưởng đến việc học của em sao?".
"Chị phải đi quay phim quay quảng cáo cả ngày, không có thời gian cho em, anh cũng chẳng tìm đến em, em chán lắm luôn".
Tô Tiểu Khuynh nói với giọng điệu oán trách, nhưng hơi líu lưỡi.
Lâm Chính hơi sửng sốt, dường như nhận ra gì đó, không nhịn được hỏi: "Tiểu Khuynh, có phải em uống rượu không?".
"Hôm nay tra kết quả, mừng quá nên bạn bè gọi em đến quán bar. Đây cũng là lần đầu tiên em đến quán bar, dù sao em cũng thành niên rồi, chắc là không sao chứ?".
Tô Tiểu Khuynh cười khúc khích.
Lâm Chính nhíu chặt mày, trầm tư một lát rồi nói thẳng: "Em đang ở quán bar nào? Anh tới tìm em!".
"Quán bar Mạn Lâm, anh đến để chúc mừng em sao?".
"Tiểu Khuynh, nói chuyện với ai đấy? Nào nào nào, chúng ta cạn ly!".
Tô Tiểu Khuynh còn chưa nói xong, đầu bên kia đã vang lên một giọng nam.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói tức giận nhưng êm tai vang lên.
"Con nhóc chết tiệt này! Em thật là quá đáng! Mau đi theo chị!".
"Tiêu rồi! Chị đến!".
Giọng nói kinh ngạc của Tô Tiểu Khuynh vang lên.
Chẳng mấy chốc, đầu bên kia lại vang lên giọng nữ êm tai, chính là Tô Dư.
"A lô, Lâm Chính? Là anh sao?".
"Tiểu Dư? Cô đến quán bar Mạn Lâm rồi à?".
Lâm Chính không khỏi cười nói.
"Đến rồi! Con nhóc này hôm nay điên thật rồi! Đúng là coi trời bằng vung, dám chạy đến đây!".
Tô Dư vô cùng tức giận.
"Ừ, nếu cô đã đến đó thì mau đưa Tiểu Khuynh về đi".
"Vâng".
Tô Dư đáp xong, hình như bỗng nhớ ra gì đó, nói: "Lâm Chính, hai ngày nay anh có rảnh không? Tôi... tôi muốn mời anh đi ăn!".
"Tôi lúc nào cũng rảnh!".
"Thế trưa mai thì sao?".
"Được!".
"Quyết định thế nhé!".
Tô Dư có chút mừng rỡ nói: "Vậy tôi đưa Tiểu Khuynh về đã, trưa mai chúng ta gặp".
"Ừ, đi đường chú ý an toàn".
"Vâng".
Đầu bên kia vang lên tiếng cười của Tô Dư, sau đó điện thoại bị ngắt.
Lâm Chính thở hắt ra, trở về học viện.