Bà cụ Thái cúi đầu đồng nghĩa nhà họ Lưu cúi đầu.
Người nhà họ Lưu ngây ngốc nhìn cơ thể yếu ớt của bà cụ Thái và Lưu Đại Bưu vẫn còn nằm trên đất kêu la, lúc này mới tỉnh ngộ ra.
Kẻ ở rể này không vô năng như bọn họ tưởng tượng.
Bọn họ nên đối mặt với hiện thực rồi…
“Cậu Lâm, xin lỗi”.
“Đều là do chúng tôi không tốt”.
“Xin hãy tha lỗi cho chúng tôi…”.
Người nhà họ Lưu gian nan cất bước, tiến lên xin lỗi.
Lưu Mãn Yến cũng từ bỏ, cúi đầu với Lâm Chính.
Lưu Mãn San ngơ ngác nhìn cảnh này, trong lòng rối ren cảm xúc.
Nhưng dù gì bà ta cũng là người nhà họ Lưu, cộng thêm trước kia cũng đã nói những lời xúc phạm Lâm Chính, bèn tiến lên.
“Bác gái cả, bác thì không cần đâu”, Lâm Chính lên tiếng ngăn bà ta lại: “Nể tình Tô Dư, tôi sẽ không trách bác”.
Lưu Mãn San âm thầm siết chặt nắm đấm, không nói một câu.
Tô Dư nhìn Lâm Chính, cũng không lên tiếng.
“Được rồi, giải tán đi!”.
Lâm Chính đứng dậy, rời khỏi quán cà phê.
Lạc Thiên đi theo.
Tống Kinh bắt tay chuẩn bị lễ mừng công.
Lễ mừng công khôi phục khiến bên ngoài lại xôn xao.
Không ai biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Tống Kinh giải thích là sắp đến ngày Cá tháng Tư nên chỉ đùa với mọi người mà thôi.
Nhưng từ đây đến Cá tháng Tư vẫn còn hơn bốn tháng.
Lúc này mà lại đùa Cá tháng Tư?
Nhưng không ai có thể hỏi được điều gì từ Tống Kinh.
Lâm Chính không tham gia lễ mừng công, anh cảm thấy không cần thiết nữa.
Sau khi anh về đến công ty, Tô Dư gọi điện thoại đến.
“Lâm Chính, xin lỗi”, giọng nói của Tô Dư chứa đầy áy náy.
“Không cần xin lỗi, đây không phải lỗi của cô!”, Lâm Chính bình tĩnh nói: “Lát nữa tôi sẽ để người của Học viện Huyền Y Phái đến đưa thuốc cho bác của cô, thương tích của ông ta chỉ cần an tâm tĩnh dưỡng nửa năm là không sao nữa”.
“Xin lỗi… Xin lỗi…”.
Tô Dư lẩm bẩm, nước mắt lại rơi xuống.
Lâm Chính thở dài, cúp máy, nhưng vừa mới cúp chưa bao lâu thì một cuộc gọi khác lại gọi tới.
Nhìn qua thì thấy đó là số điện thoại của Tần Bách Tùng.
“Thầy! Thầy đang ở đâu? Thầy mau quay về Học viện Huyền Y Phái đi!”, giọng nói của Tần Bách Tùng vô cùng gấp gáp.
“Xảy ra chuyện gì rồi?”, Lâm Chính lập tức hỏi với vẻ mặt nghiêm túc.
“Người của thôn Dược Vương đến đây rồi”, Tần Bách Tùng nói.
Ông ta dứt lời, nhịp thở của Lâm Chính trở nên nhanh hơn.
“Tôi sẽ đến ngay!”.
Cúp máy, Lâm Chính vội vã đi tới học viện.
Vào học viện là có thể nhìn thấy một nhóm người đứng ở đường lớn giữa trung tâm học viện.
Những người này ăn mặc phong cách vô cùng cổ xưa.
Ai cũng tay áo dài tung bay, tà áo phất phới, để tóc dài, cũng có người trông tiên phong đạo cốt, giống như thế ngoại cao nhân.
Tần Bách Tùng, Hùng Trưởng Bạch đứng trước mặt những người này nói gì đó, Lâm Chính hoán đổi gương mặt thành bộ dạng của thần y Lâm, nhanh chân bước đến.
“Thầy!”.
“Viện trưởng!”.
Bọn họ mừng rỡ, vội vàng hô lên.
Lâm Chính khẽ gật đầu, tầm nhìn dừng trên lầu hai của một tòa nhà phía sau.
Nhan Khả Nhi lặng lẽ đứng bên cửa sổ, lén nhìn xuống.
Phát hiện ánh mắt của Lâm Chính, cô ấy vội vàng rụt đầu về phía sau.
Lâm Chính thu hồi tầm mắt, nhìn về phía người của thôn Dược Vương.
“Các vị đến Học viện Huyền Y Phái của tôi không biết có việc gì không? Nếu là khám bệnh thì làm phiền đến lầu số 1, nếu là đến để học tập thì làm phiền đến phòng giáo vụ làm thủ tục nhập học”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Cậu chính là thần y Lâm?’.
Người đàn ông trung niên đi đầu lên tiếng.
Người đàn ông này mặc áo choàng đen, hai tóc mai bạc trắng, nhưng mái tóc còn lại đen bóng. Hai mắt sáng rực, da mặt hồng hào, khí chất hoàn toàn khác những người bình thường.
“Chúng tôi đến từ thôn Dược Vương, tôi tên Niệm Sinh! Tộc trưởng phái chúng tôi đến tìm cô chủ, hi vọng thần y Lâm có thể phối hợp với chúng tôi, bảo cô chủ ra đây theo chúng tôi về thôn Dược Vương”, người đàn ông trung niên tên Niệm Sinh lên tiếng.
“Nhan Khả Nhi?”.
“Thần y Lâm, cậu đừng có chối, chúng tôi đã biết cô Nhan Khả Nhi đang ở đây”, không đợi Lâm Chính nói thêm gì, Niệm Sinh lại bổ sung một câu.
Lâm Chính nhìn ông ta, khẽ lắc đầu: “Thực ra, trước khi các người đến, tôi đã nói chuyện với Nhan Khả Nhi, nhưng hình như cô ấy không muốn theo các ông về thôn Dược Vương”.
“Cậu chỉ cần giao người, có đồng ý về hay không không do cậu, chúng tôi sẽ đưa cô ấy đi!”, Niệm Sinh nói.
“Thế nên, ông định cưỡng ép đưa người của tôi đi?”, Lâm Chính nghiêm nghị nói.
Anh dứt lời, người của thôn Dược Vương đều dồn ánh mắt về phía Lâm Chính.
“Hình như thần y Lâm không thích lắm? Nếu vậy, tôi chỉ có thể khuyên cậu một câu, đừng đối đầu với thôn Dược Vương, chuyện này đối với cậu… không có lợi ích!”, Niệm Sinh bình tĩnh nói.
“Nếu đã như vậy thì mời các người về cho”, Lâm Chính nói.
“Thần y Lâm định lúc nào thì giao người?”, Niệm Sinh hỏi.
“Tôi có nói giao người sao?”, Lâm Chính liếc nhìn ông ta.
Người của thôn Dược Vương nghe vậy, vẻ mặt lạnh lẽo.
“Thần y Lâm, cậu nghiêm túc đấy à?”.
“Con người tôi không bao giờ đùa!”.
“Vậy thì thật khiến người ta thất vọng”, Niệm Sinh lắc đầu: “Tôi vốn tưởng thần y Lâm là người thông minh, bây giờ xem ra sự ngu xuẩn của cậu thật khiến người ta kinh ngạc!”.
“Có phải các người không muốn sống rời khỏi đây nữa không?”.
Lâm Chính đột nhiên nói.