Lâm Chính không hề nghi ngờ lời nói của Diệp Viêm.
Với thiên phú của hắn, khoảng thời gian này đủ để hắn củng cố cảnh giới Lục Địa Thần Tiên.
Diệp Viêm hiện tại chỉ có thể mạnh hơn trước đây.
Nhưng dù vậy, Lâm Chính không thể tỏ ra e dè hay sợ hãi.
Chạy trốn là gần như không thể.
Hiện tại chỉ có cách đánh một trận.
Anh lấy kim châm bạc ra, đâm vào cơ thể, đồng thời nuốt một lượng lớn đan dược, chuẩn bị đầy đủ cho trận chiến.
Lần này, anh chỉ có thể chiến đấu bằng tất cả sức lực của mình.
Sau khi thăng cấp xong, Thiên Ma Đạo chủ chỉ cách cảnh giới Lục Địa Thần Tiên có một bước, nhưng ông ta rốt cuộc cũng không thể đạt tới cảnh giới đó. Nếu đem ông ta ra so sánh với Diệp Viêm thì chẳng khác nào trứng chọi với đá.
Lâm Chính tuy rằng có xương Chí Tôn trợ lực nhưng cũng không thể đạt tới trình độ đó. Cũng may mắn là anh đã hấp thu 30% tu vi của Thiên Ma Đạo chủ khiến thực lực tăng mạnh, may ra có thể cầm cự đánh một trận với Diệp Viêm.
"Tự tìm chỗ chết!"
Diệp Viêm lắc đầu, sát ý bộc phát, lao về phía Lâm Chính như tia chớp.
Đúng lúc này, mặt đất dưới chân Lâm Chính lún xuống, năng lượng cuồng bạo vô tận như sóng vỗ ập xuống.
Lâm Chính cảm thấy mình như đang ở trong tâm bão, chỉ cần hơi cử động một chút, thân thể sẽ bị xé thành hàng vạn mảnh.
Loại áp lực này mạnh đến kinh người.
Nhưng anh vẫn không hề nao núng mà chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Viêm, sau đó khẽ gầm gừ. Hai tay anh đưa lên không trung, Lạc Linh Huyết hoàn toàn được mở ra, phóng thích một luồng sức mạnh phi thăng cực lớn ra ngoài.
Bùm!
Sức mạnh phi thăng đánh trúng Diệp Viêm một cách nặng nề, sức hủy diệt nó tạo ra đủ để biến một nửa thành phố thành tro bụi.
Nhưng nó không ngăn được Diệp Viêm mà chỉ có thể làm chậm tốc độ lao tới của hắn.
Lâm Chính nheo mắt nhìn Diệp Viêm càng lúc càng tới gần, tựa hồ như không còn cách nào khác.
"Trong mắt tao, mày chẳng khác nào một con kiến".
Diệp Viêm vẻ mặt bình thản, chống lại lực phi thăng và ngày càng áp sát. Khi tới gần Lâm Chính, hắn vươn tay một cái, trực tiếp muốn chộp lấy anh.
Bàn tay với sức mạnh cuồng bạo của hắn, Lâm Chính tựa hồ không thể ngăn cản!
Nhưng Lâm Chính dường như đã chuẩn bị từ lâu, ngay lập tức cơ thể anh bốc cháy dữ dội, dị hỏa từ đó lan ra rất nhanh.
Dị hỏa được truyền thêm sức mạnh phi thăng có sức hủy diệt vô cùng đáng sợ, tay của Diệp Viêm trong nháy mắt bị cháy đen khiến hắn không khỏi lui về phía sau.
Khi hai người tách ra, Lâm Chính cũng dập tắt dị hỏa trên cơ thể mình.
Nhưng cái giá phải trả là cơ thể anh cũng bê bết máu.
"Lấy cơ thể làm mồi lửa cho dị hỏa? Mày tự làm tổn hại mình tám phần chỉ để làm bỏng một bàn tay của tao sao?"
Diệp Viêm bình thản nói.
"Tổn thất của tao cũng không tới tám phần đâu!"
Lâm Chính khàn giọng nói, rút Thiên Sinh đao ra chém vào cơ thể mình. Da thịt bị thiêu đốt trong nháy mắt liền khôi phục lại.
"Tao hiểu rồi, tao quên rằng mày vẫn còn một Thiên Sinh đao!"
Diệp Viêm gật đầu, cánh tay rung lên, bàn tay cháy đen trong nháy mắt khôi phục lại.
"Nhưng chút mánh khóe này có thể làm gì được tao đây?"
Hắn nhẹ nhàng nói rồi đột nhiên uốn cong ngón tay.
Bùm!
Mặt đất xung quanh Lâm Chính đột nhiên nứt ra, tạo ra bốn bức tường đất dày, bao lấy anh như một ngôi nhà nhỏ màu đen.
Lâm Chính ngay lập tức dùng sức mạnh phá vỡ bức tường đất.
Tuy nhiên, khi bức tường đất vỡ tan, một chiếc lồng hỏa diệm đáng sợ hoàn toàn bao trùm lấy anh.
Những ngọn lửa này đều có màu đỏ như máu và nhiệt độ cực cao.
Ngay cả dị hỏa của anh cũng không thể so sánh với nó!
"Là chân hỏa sao?"
Lâm Chính hơi thở dồn dập, không thể tin được.
"Dị hỏa của mày mặc dù đặc biệt, nhưng làm sao có thể so sánh với chân hỏa của cảnh giới Lục Địa Thần Tiên được? Mày giỏi dùng lửa đúng không? Vậy hôm nay tao sẽ nướng sống mày!"
Diệp Viêm khàn khàn giọng nói, tiếp tục cử động ngón tay.
Phừng! !
Chiếc lồng lửa càng cháy dữ dội hơn.
Chân hỏa hỗn loạn tản ra tứ phía, làm cho mặt trời cũng trở nên nhợt nhạt.
Nhiệt độ cơ thể Lâm Chính đột nhiên tăng lên mấy ngàn độ, anh cảm thấy mình thực sự sắp bị nướng chín rồi....