Dùng vỏ kiếm giải phóng kiếm khí?
Người của sơn trang Cổ Kiếm nhìn mà da đầu tê dại, tim đập thình thịch.
Đây là trình độ khủng khiếp đến mức nào chứ?
Kiếm Si lão tổ đã đạt đến cảnh giới này sao?
Thật là đáng sợ!
Cổ Hạo không dám khinh thường, lập tức rút kiếm ra chém.
Keng!
Thanh trường kiếm lạnh lẽo của ông ta chém bay kiếm khí sắc bén đang bổ tới.
Tuy kiếm khí bị chém bay, nhưng cánh tay và trường kiếm của Cổ Hạo lại run bắn lên.
"Hỏng rồi! Đây là hủy lực!".
Có cao thủ của sơn trang Cổ Kiếm lập tức nhận ra, kêu lên thất thanh.
"Hủy lực?".
"Lẽ nào..."
Mọi người vội nhìn.
Quả nhiên!
Khi Cổ Hạo chém xong nhát kiếm thì không còn chút uy mang nào, mềm oặt vô lực, không đủ để gây uy hiếp cho Kiếm Si lão tổ.
Kiếm Si lão tổ cười khẩy, giơ chân lên đạp.
Bốp!
Cú đá trúng bụng của Cổ Hạo, ông ta lập tức bay đi.
"Trang chủ!".
Ai nấy kinh hãi.
"Chút công phu mèo quào này mà cũng dám ra tay cho mất mặt? Đúng là nực cười! Quả nhiên, lão già kia chết thì sơn trang Cổ Kiếm cũng lụn bại", Kiếm Si lão tổ khinh thường lắc đầu.
"Bà đừng huênh hoang!".
Cổ Hạo nghiến răng, đứng phắt dậy, huy động khí kình toàn thân, giơ kiếm lên quét ngang một nhát.
"Kiếm Ý! Khí Lạc!".
Keng!
Một luồng kiếm khí bắn ra từ thân kiếm của ông ta.
Nhưng luồng kiếm khí này không chém về phía Kiếm Si lão tổ, mà xoay tròn trên không trung, sau đó bất ngờ phát nổ, hóa thành mưa kiếm khí, rơi xuống.
Vèo vèo vèo...
Kiếm khí phá không như trận mưa to.
Nhưng Kiếm Si lão tổ vẫn khinh thường không thèm quan tâm, mỉm cười chế giễu, giơ vỏ kiếm lên quá đầu xoay tròn.
Keng! Keng! Keng!
Tất cả kiếm khí đều nát vụn.
"Kiếm Khí! Thập Cửu Thức!".
Cổ Hạo lại gầm lên, hai tay cầm kiếm, cách không chém nhanh về phía Kiếm Si lão tổ.
Ầm! Ầm! Ầm!
Mỗi lần chém xuống đều có một luồng kiếm khí tàn bạo bay ra, kiếm khí giống như hồng thủy mãnh thú, ùa về phía Kiếm Si lão tổ.
Nhưng bà ta vẫn không nhanh không chậm, đặt vỏ kiếm xuống đất, sau đó bỗng hất mạnh.
Vù!
Một làn sóng kiếm khí khổng lồ nhanh chóng hình thành, ập thẳng về phía Cổ Hạo.
"Hả?".
Mọi người kinh hãi.
Cổ Hạo lại càng cảm thấy da đầu tê dại.
Toàn bộ kiếm khí ông ta phóng ra đều đánh vào làn sóng kiếm khí này, vỡ vụn tan nát.
Chênh lệch quá lớn!
Trình độ của hai người như mặt trăng và đom đóm.
Cổ Hạo không phải là đối thủ.
Cơn sóng kiếm khí mang theo khí thế không gì đỡ nổi, ập về phía ông ta như núi lở.
"Bố!".
Cổ Liên gào lên, lập tức xông tới định ngăn cản.
Nhưng cô ta không biết võ công, vừa lại gần đã bị cơn sóng này làm cho chấn động, ngã nhào xuống đất phun ra máu tươi.
Mấy cao thủ của sơn trang Cổ Kiếm cũng vội vàng xông tới ngăn cản.
Nhưng ai nấy đều có kết cục thê thảm, miệng hộc máu tươi, một số người cố gắng lại gần, nhưng lại bị kiếm khí bắn ra cắt vào người, sau khi ngã xuống đất thì toàn thân xuất hiện hơn nghìn vết thương, máu tươi đầm đìa.
Mọi người vô cùng kinh sợ!
Chiêu thức nghịch thiên như vậy không phải thứ mà bọn họ có thể đối phó được!
Cổ Hạo nắm chặt trường kiếm, tuyệt vọng nhìn cơn sóng kiếm đang cuốn tới, muốn huy động khí kình để chống lại, nhưng lại phát hiện ra khí kình của mình đã bị luồng kiếm thế của cơn sóng phóng ra áp chế. Giờ phút này, ông ta không huy động được bao nhiêu, cũng không thể phòng ngự...
Tiêu đời rồi!
Cổ Hạo ngây người ra nhìn.
"Bố!".
Cổ Liên gào thét.
Nhưng đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc.
Vèo!
Một cái bóng bỗng lóe tới phía trước Cổ Hạo, giơ tay lên bổ.
Giống như tứ lạng bạt thiên cân!
Bốp!
Bàn tay giáng xuống, sóng kiếm lập tức nổ tung.
"Cái gì?".
Cổ Hạo kinh ngạc, vội nhìn qua, lập tức há hốc miệng.
"Thần y Lâm?".