Thấy dáng vẻ bình tĩnh tự tin của Lâm Chính, vẻ mặt của hai người đều trở nên nghiêm trọng.
Không ai biết trong lòng Lâm Chính nghĩ gì, lại càng không rõ thủ đoạn của anh.
"Mẹ kiếp, rõ ràng là thằng oắt này đang hư trương thanh thế! Tử Long Thiên! Không cần phải sợ, cứ phát động Tịnh Thế Bạch Liên đi, cho hắn biết tay!", người mặc áo choàng cắn răng, đôi mắt dưới chiếc mũ trùm đầu tràn ngập tức giận.
"Nếu những gì thần y Lâm nói là thật, cậu ta không sợ Tịnh Thế Bạch Liên, thì hành động này của chúng ta chính là tự sát!", Tử Long Thiên đanh giọng đáp.
"Vậy ý ông là gì? Định làm con rùa rụt đầu không ra tay sao? Đường đường là Đại Ma Quân của Thiên Ma Đạo mà lại hèn nhát như vậy, đúng là nực cười! Nếu ông không dám thì đưa Tịnh Thế Bạch Liên cho tôi! Để tôi phát động!".
Người mặc áo choàng nghiến răng quát, giằng lấy Tịnh Thế Bạch Liên, rót khí vào bên trong.
Tịnh Thế Bạch Liên lập tức tỏa ra ánh sáng nóng rực.
Nhiệt độ xung quanh lập tức tăng vọt.
"Cái gì?".
"Chết... chết rồi! Tịnh Thế Bạch Liên sắp bị phát động rồi!".
"Mau chạy thôi!".
Mọi người xung quanh biến sắc, vội vàng bỏ chạy.
Tử Long Thiên nín thở, lập tức quát: "Dừng tay!".
"Tử Long Thiên! Nếu ông sợ thì cứ nấp đằng sau tôi đi, tôi không sợ, hừ! Một thằng ngu ngốc ở Giang Thành mà cũng muốn bắt tôi phải cúi đầu sao? Hôm nay tôi sẽ dùng Tịnh Thế Bạch Liên này để hủy diệt Giang Thành! Các ông không làm được thì để tôi!".
Dứt lời, người mặc áo choàng gầm lên, điên cuồng rót năng lượng vào trong Tịnh Thế Bạch Liên, kích hoạt năng lượng hủy thiên diệt địa bên trong nó.
"Mau rút lui! Tất cả rút lui!".
Chu Huyền Long ngoảnh lại, gầm lên, định dẫn theo các chiến sĩ rút lui.
Nhưng Thần Hỏa Tôn Giả lại lắc đầu, lạnh lùng nói: "Bây giờ rút thì đã muộn rồi! Chúng ta không thể rút ra khỏi phạm vi ảnh hưởng của Tịnh Thế Bạch Liên trong thời gian ngắn như vậy được, ngoan ngoãn chờ chết ở đây đi!".
"Hả?".
Các chiến sĩ của quân đoàn Long Huyền ngây người ra.
Người của Dương Hoa cũng tái mặt vì sợ.
Sợ là không ai có thể chống lại được uy năng của Tịnh Thế Bạch Liên.
Cho dù Lâm Chính chống lại được, thì cũng chỉ có anh sống sót, còn bọn họ sẽ biến thành tro bụi.
Ánh mắt mọi người đều tỏ vẻ tiếc hận và tuyệt vọng, chỉ biết trơ mắt ra nhìn Tịnh Thế Bạch Liên trong tay người mặc áo choàng càng ngày càng mãnh liệt, càng ngày càng đáng sợ.
Chẳng mấy chốc, năng lượng của Tịnh Thế Bạch Liên đã đạt tới điểm linh giới.
Chỉ cần người mặc áo choàng buông tay, thì tất cả năng lượng sẽ bùng phát ra.
"Thế nào? Thần y Lâm, có phải bây giờ cậu cảm thấy rất sợ hãi, rất hối hận không? Ha ha, cậu định dọa tôi sao? Tôi nói cho cậu biết, tôi trời không sợ đất không sợ, phải sợ mấy câu nói của cậu sao? Bây giờ, tôi phải khiến cậu trả giá vì sự ngông cuồng và vô tri của mình!".
Người mặc áo choàng cười đầy dữ tợn, đang định buông tay.
"Khoan đã!".
Thần Hỏa Tôn Giả cuống quýt kêu lên.
Người mặc áo choàng nhìn về phía ông ta.
Thần Hỏa Tôn Giả vội nhỏ giọng nói: "Thần y Lâm, nếu đã đưa đồ rồi thì để họ đi đi, nếu phát động Tịnh Thế Bạch Liên thật thì mất nhiều hơn được... Cậu... hãy suy nghĩ cho kĩ..."
"Không có gì phải suy nghĩ cả".
Lâm Chính lắc đầu, vẫn không mảy may quan tâm.
"Thần y Lâm, cậu...", Thần Hỏa Tôn Giả há miệng, không biết phải nói gì.
Người mặc áo choàng đã buông tay ra.
"Chỉ có sự hủy diệt thực sự mới có thể khiến tên ngông cuồng tự đại này biết thế nào là hối hận!".
Người mặc áo choàng gầm lên dữ tợn, ném Tịnh Thế Bạch Liên kia tới.
Trong chớp mắt, tầm mắt của tất cả mọi người đều bị một luồng sáng màu trắng che lấp.
"Không!".
Rất nhiều người gào lên, dùng cánh tay che hai mắt lại, cuộn tròn dưới đất, run như cầy sấy.
Giờ phút này, ai cũng cảm thấy vô cùng tuyệt vọng...