Chương 346: Đùa giỡn với tính mạng
Khinh miệt!
Đây là khinh miệt một cách trắng trợn!
Bốn người Vũ Văn Mặc, Kim Đỉnh, Bích Nhàn, Lý Tử Vân là bốn bác sĩ nổi tiếng như cồn trong nước! Họ đều là những thành viên cốt cán của Nam Phái!
Mỗi người trong số bọn họ đều là sự tồn tại ngang hàng với Tần Bách Tùng!
Người như vậy bất kể đi đến đâu, bất kể gặp người ở tầng lớp nào cũng nhận được sự kính trọng ngưỡng mộ.
Nhưng bây giờ lại có người khinh miệt, thách thức bọn họ như vậy!
Sao bọn họ có thể chấp nhận được chứ?
"Súc sinh, cậu nói cái gì hả?", Bích Nhàn là người mất bình tĩnh đầu tiên, chỉ tay vào mũi người kia chửi bới.
"Cậu tưởng thắng được một học sinh là có thể giẫm đạp Nam Phái sao? Vô pháp vô thiên! Đúng là vô pháp vô thiên!", Kim Đỉnh cũng tức giận đến mức cả người run rẩy.
Lý Tử Vân không nói gì, ánh mắt có vẻ kiêng dè.
Theo ông ta thấy, nếu như người kia dám nói ra những lời này một cách khẳng định như vậy, thì chắc chắn phải có sự tự tin, nếu sơ suất thì chỉ e sẽ gặp họa.
Nhưng Vũ Văn Mặc biết, nếu ông ta từ chối lời thách đấu, thì bọn họ sẽ trở thành tội nhân của Nam Phái.
"Các vị, đây là chuyện liên quan đến danh dự của Nam Phái, nếu chúng ta chùn bước, thì chúng ta phải ăn nói thế nào với Nam Phái đây? Liên thủ đi, nếu cậu ta đã muốn đấu với bốn người chúng ta, vậy thì chúng ta hãy cùng so chiêu với cậu ta! Lẽ nào bốn người chúng ta còn không chống lại nổi một người?", Vũ Văn Mặc trầm giọng nói.
Ông ta đã nói đến thế thì đâu còn lý do gì để từ chối chứ?
"Vậy được, chúng ta đấu một phen!".
"Xem thằng nhãi này lấy đâu ra tự tin để ngông cuồng như vậy!".
Mấy người Bích Nhàn trầm giọng quát, sau đó cùng bước tới, dàn thành hàng ngang nhìn chằm chằm người kia.
Cả hội trường thấy thế thì đều xôn xao!
Cả bốn giám khảo cùng ra tay kìa!
Đây là chuyện kinh hãi đến mức nào chứ?
"Các thầy cô có cần giúp đỡ không ạ?".
Đúng lúc này, Uông Canh ở hàng ghế thí sinh lên tiếng.
Anh ta đứng thứ sáu trong bảng bác sĩ thiên tài, thực lực không biết cao hơn Ninh Đồ bao nhiêu. Tuy Ninh Đồ thua thảm hại, nhưng anh ta không sợ. Hơn nữa lên tiếng vào lúc này cũng là thời cơ tuyệt vời để lôi kéo mối quan hệ với Nam Phái.
"Không cần đâu Uông Canh, cậu đứng bên cạnh xem là được rồi".
Bích Nhàn gật đầu, ánh mắt có vẻ khen ngợi.
Cậu ta đang bày tỏ quyết tâm đây mà!
Uông Canh lên tiếng vào lúc này chứng tỏ cậu ta có lòng hướng về Nam Phái, có thể chiêu mộ làm thành viên cốt cán.
"Vậy thì chúc bốn thầy cô giành được chiến thắng!", Uông Canh mỉm cười.
"Đối phó với một kẻ không biết trời cao đất dày như cậu ta mà phải trang trọng thế sao?".
Kim Đỉnh hừ một tiếng, nói với người kia: "Nói đi, lần này thi kiểu gì?".
"Nếu chữa bệnh thì cũng không còn nhiều người bệnh nữa, chúng ta thi cái khác đi".
Người kia bình thản nói.
"Thi cái gì?", Vũ Văn Mặc trầm giọng hỏi.
"Đâm châm", người kia đáp.
"Đâm châm? Cái này thì có gì để thi chứ? Thi xem ai đâm giỏi hơn sao?", Bích Nhàn hừ lạnh.
"Không không không, thi xem ai đâm chuẩn hơn", người kia nói.
"Nghĩa là sao?".
Ai nấy đều tỏ vẻ kinh ngạc và khó hiểu.
Người kia không nhanh không chậm đáp: "Cơ thể người có 36 tử huyệt, thêm 15 tử huyệt ẩn, tổng cộng là 51. Chúng ta thi xem ai có thể đâm trúng tử huyệt của đối phương đi. Bốn người các ông có thể lên cùng lúc, chỉ cần đâm trúng tử huyệt của tôi, tôi nghĩ cho dù tôi không nhận thua cũng không được. Đương nhiên, nếu tôi đâm trúng tử huyệt của các ông, thì chắc các ông cũng biết hậu quả là gì. Thế nào? Dám thi không?".
Bốn người Vũ Văn Mặc nghe thấy thế liền biến sắc.
Xung quanh ồ lên kinh ngạc.
"Đây là đùa giỡn với tính mạng sao?".
"Còn kinh sợ hơn là thi đấu vật!".
"Các bác sĩ Đông y đấu y thuật như vậy sao?".
"Thế này đã vượt quá phạm trù đấu y thuật thông thường rồi, nhưng đến cảnh giới như thầy Vũ Văn và cô Bích Nhàn thì đúng là sẽ dùng cách này để giải quyết vấn đề”.
"Nhưng nếu gây ra án mạng thì phải làm sao?".
"Yên tâm, đây là Nam Phái, không xảy ra chuyện được đâu, tử huyệt cũng không phải đâm trúng là chết".
Tiếng bàn tán vang lên, nhiều người hai mắt sáng rỡ, vô cùng mong chờ.
Vũ Văn Mặc vốn định nói gì đó, nhưng thấy thế thì chỉ có thể trầm giọng quát: "Được, chúng ta thi cái này".
"Thế thì các ông phải cẩn thận đấy", người kia điềm nhiên nói.
"Hừ, bốn người chúng tôi mà đấu không lại một mình cậu sao? Nực cười!".
Lý Tử Vân lạnh lùng nói: "Thầy Vũ Văn, cô Bích Nhàn, thầy Kim Đỉnh, chúng ta lên đi".
"Được!".
Bốn người mở túi châm của mình ra, nhón lấy châm bạc tiến về phía người kia.
"Mọi người hãy cẩn thận, người này tinh thông khí châm, đừng để bị cậu ta đánh lén", Vũ Văn Mặc trầm giọng nói.
"Yên tâm, tôi không dùng khí châm".
Người kia nói.
"Thế thì cậu thua chắc rồi!".
Bích Nhàn quát, cầm châm đâm vào lồng ngực người kia.
Thủ pháp đâm châm của bà ta vô cùng nhanh nhẹn dứt khoát, như sao băng giữa trời đêm, hơn nữa rất chuẩn xác vững vàng. Nếu người kia đứng im, thì chắc chắn cây châm này sẽ đâm trúng.
Nhưng anh ta chỉ lùi lại một bước, rồi lật tay nắm lấy tay Bích Nhàn.
Tốc độ này không biết nhanh hơn Bích Nhàn bao nhiêu lần.
Bà ta hơi khựng lại, chộp được ánh sáng lạnh lẽo lóe lên trong tay người kia.
Châm cứu trong Đông y thông thường phải chậm rãi để đảm bảo tính ổn định và chuẩn xác, nhưng ở Nam Phái thì có rất nhiều cách thi triển châm bạc, không hạn chế một kiểu.
Khuôn mặt Bích Nhàn căng cứng, đầu óc nhanh chóng suy nghĩ, rồi lập tức rút tay lại.
Bà ta biết, nếu chạm phải bàn tay của người kia, thì rất có khả năng cánh tay của bà ta sẽ có thêm một cây châm bạc.
Chỗ cánh tay cũng có tử huyệt, nếu bị cậu ta đâm trúng, cho dù mình không chết ngay, thì chắc chắn cũng sẽ tê liệt ngã xuống.
Nhưng bà ta không sốt ruột.
Bởi vì trong khoảnh khắc bà ta thu tay, Kim Đỉnh, Lý Tử Vân và Vũ Văn Mặc cũng tiến lại gần người kia. Ba người đồng thời ra tay, trong tay mỗi người nhón một cây châm bạc. Trong chớp mắt, sáu cây châm bạc như sáu con rắn độc đang trườn tới, táp thẳng về phía người kia.
Trước, sau, trái, phải, ngực, lưng đều có.
Đây chính là thế bao vây.
Lúc này, e rằng người kia muốn thoát cũng không còn kịp nữa.
Mọi người xung quanh nín thở nhìn.
Đây chính là kỹ thuật của bác sĩ Đông y tài giỏi sao?
Đúng là khiến người ta được mở mang tầm mắt!
Nhưng…
Đúng lúc châm bạc của bọn họ sắp đâm vào tử huyệt của người kia, bỗng thấy anh ta xoay người một cái, một tay gạt ngang xoay tròn, chỗ đầu ngón tay của tay kia còn có một tia sáng lạnh lẽo.
Keng! Keng! Keng! Keng! Keng!
Một loạt âm thanh nhỏ vang lên.
Ba người kia run lên, tập trung nhìn kĩ, mới phát hiện tất cả châm bạc trong tay mình đều đã bị gãy.
"Cái gì?".
Kim Đỉnh kinh hãi.
Vũ Văn Mặc cũng sửng sốt, vội vàng nhìn về phía cây châm bạc bị gãy kia, mới kinh ngạc phát hiện ra, những cây châm bạc này không gãy theo chiều ngang, mà là bị đâm vào từ mũi châm… cho đến khi gãy vụn.
Người này… lấy châm bạc của anh ta đâm vào châm bạc của bọn họ!
Rốt cuộc là thủ pháp đáng sợ đến mức nào mới có thể làm được chứ?
"Mau lùi lại!".
Da đầu Vũ Văn Mặc tê dại, vội kêu lên.
Ba người kia vội vàng lùi lại.
Nhưng không kịp nữa.
Chỉ thấy bước chân người kia di chuyển, rồi luồn lách qua bốn người bọn họ như một con rồng.
Sau khi bốn người Vũ Văn Mặc, Kim Đỉnh, Bích Nhàn và Lý Tử Vân lùi lại, giữ khoảng cách với người kia, họ mới kinh hãi phát hiện ra, trên cánh tay mỗi người đều có thêm một cây châm bạc vẫn đang khẽ rung.
Cứ như được người ta làm ảo thuật đâm vào vậy.
Bốn người họ đờ ra.
Cả hội trường im phăng phắc…