Chương 101: Đắc tội với Lâm thần y (2)
“Chuyển tới đâu?”
“Nước Mễ”.
“Cái gì?”, Sở Hoành sững sờ.
“Không thể ở Yên Kinh sao?”
“Máy móc thiết bị của bệnh viện chúng tôi là loại tốt nhất ở Hoa Quốc rồi. Đến cả chỗ chúng tôi còn không tìm ra bệnh thì Yên Kinh cũng không tìm ra được đâu. Lúc này chỉ có dựa vào máy móc của nước Mễ thôi. Hoặc là ông có thể liên hệ với Hiệp hội Y tế Quốc tế. Chắc chắn là bọn họ có cách. Nếu như không được thì tôi khuyên ông nên tới bệnh viện Đông Y tìm ông Tề thử xem, không biết chừng cứu được”.
“Hiệp hội Y tế Quốc tế sao?”, Sở Hoành lập tức bừng tỉnh và gọi điện thoại.
“Cô Anna, chào cô” Sở Hoành cố gắng nặn ra một nụ cười.
“Có chuyện gì không”, giọng nói của Anna không được thân thiện cho lắm.
Sở Hoành chột dạ, cảm thấy không ổn nhưng vẫn liều mạng: “Là thế này cô Anna, con trai tôi đột nhiên mắc bệnh lạ, tôi muốn nhờ cô…”
“Bảo anh ta chết nhanh lên", không đợi Sở Hoành nói hết câu thì Anna đả chửi đổng cả lên và tắt máy.
Sở Hoành trố tròn mắt.
“Ông chủ, sao thế?”
“Tới bệnh viên Đông Y”, Sở Hoành nghiến răng.
Người nhà họ Sở lập tức đưa Sở Diêu Hàng tới bệnh viên Trung Y. Họ nhanh chóng liên hệ với viện trưởng để mời ông Tề ra tay.
Thế nhưng ông Tề hôm nay lại đột nhiên nghỉ. Dù bình thường có bận đến đâu thì ông ta cũng không nghỉ bao giờ. Đến cả viện trưởng cũng không dám tin.
Sở Hoành cảm thấy có gì đó không ổn. Ông ta tối sầm mặt, đưa con trai tới những bệnh viện khác.
Bác sĩ Tây y khám nhưng cũng không phát hiện ra bệnh gì. Còn Trung y thì đều từ chối điều trị.
Nhà họ Sở cảm thấy thất kinh. Trong lúc cuống cả lên thì bọn họ bỗng cảm nhận được sự mập mờ trong chuyện này.
Cuối cùng, Sở Hoành tới một địa chỉ khám nhỏ nhờ một vị bác sĩ già ra tay giúp đỡ cứu Sở Diêu Hàng.
“Tình hình con trai ông tệ lắm. Một đường kinh mạch của cậu ta bị tắc nghẽn. Hơn nữa rất khó chữa. Cả Giang Thành này có thể đả thông được đường kinh mạch này không quá hai người. Vừa hay tôi là một trong hai người đó. Coi như ông may mắn. Nếu muộn thêm một tiếng nữa thôi thì kinh mạch tắc toàn bộ, hai chân của con trai ông không giữ nổi đâu”.
Vị bác sĩ này đeo kính lão, cười ha ha.
“Nói vậy thì ông có thể chữa khỏi cho con trai tôi phải không?”, Sở Hoành sốt ruột hỏi.
“Đương nhiên là có thể”.
“Tốt quá rồi, nếu có thể chữa khỏi thì tôi nhất định sẽ hậu ta ông”, Sở Hoành kích động nói.
“Cứu người là bổn phận của người làm y”, ông cụ mỉm cười định châm cứu.
Nhưng đúng lúc này. ..
“Ông nội có điện thoại”, một đứa bé tầm bảy, tám tuổi cầm điện thoại chạy vào và hét ầm lên.
“Đợi một chút”, ông cụ mỉm cười, đi tới nghe máy.
Một lúc sau, sắc mặt người đàn ông tái nhợt. Ông cụ tắt máy, vẻ hiền từ khi nãy lập tức biến mất, thay vào đó là sự tức giận.
“Người này có phải tên là Sở Diêu Hàng không?”, ông cụ chỉ vào người trên giường bệnh.
“Đúng vậy…sao thế?”, Sở Hoành bàng hoàng hỏi.
“Không chữa nữa, không chữa nữa! Phiền ông đưa cậu ta đi tìm người khác đi!”, người đàn ông đuổi đi với vẻ mặt khó coi.
“Hả?”, người nhà họ Sở như bị sét đánh ngang tai.
“Đang yên đang lành sao tự dưng lại không chữa nữa?”, Sở Hoành vội vàng hỏi.
“Tôi nói không chữa là không chữa. Hôm nay tôi có thể chữa cho bất kỳ ai ngoài Sở Diêu Hàng. Mọi người mau đi đi”, ông cụ tức giận nói.
Sở Hoành nghiến răng, quỳ xuống đất: “Thưa ông, tôi xin ông. Con trai tôi nó còn trẻ, nếu như không có chân nữa thì cả đời này của nó coi như xong, xin ông hãy giúp con trai tôi”.
Sở Hoành lúc này thật sự sợ lắm rồi.
Ông ta là ai chứ? Vậy mà hôm nay phải quỳ xuống trước một người thầy thuốc bình thường. Thế nhưng tới nước này rồi thì tôn nghiêm còn gì quan trọng nữa đâu.
Dù sao thì ông ta cũng chỉ có một thằng con trai mà thôi.
Người đàn ông thấy vậy thì không nỡ nhưng cũng chỉ biết thở dài bất lực: “Haizz, ông Sở. Tôi nói thật cho ông biết, dù ông có quỳ xuống thì tôi cũng sẽ không chữa cho con trai ông đâu, thậm chỉ là cả Giang Thành này cũng sẽ không ai chữa cho con trai ông hết”.
“Tại sao?”, Sở Hoành run rẩy.
“Bởi vì ông đã đắc tội với Lâm thần y”, người đàn ông quát lên.
“Lâm…Lâm thần y sao?”, Sở Hoành như bị sét đánh ngang tai.