Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tại khách sạn năm sao của Dương Hoa. Cốc chủ Hồng Nhan Cốc đứng ở ban công tầng thú 40, nhìn toàn bộ Giang Thành với ánh mắt u tối.

“Cốc chủ, giờ chúng ta bị giám sát, hơn nữa đám phóng viên cũng chĩa ống kinh 24/24 vào chúng ta. Chỉ cần chúng ta ra ngoài thôi là sẽ đập ngay ống kính vào mặt, giờ không làm gì được, chúng ta phải làm sao?”, một nguyên lão bước lên hỏi.

“Không cần vội. Tôi nói rồi, thần y Lâm chỉ sống được tới tối nay thôi. Còn hai tiếng nữa là tới 12 giờ. Chỉ cần giết được cậu ta là đủ”, cốc chủ nheo mắt cười.

“Nhưng cốc chủ…nếu giết cậu ta mà bị truyền thông tin ra ngoài thì sẽ ảnh hưởng tới cả Hồng Nhan Cốc, có khi chúng ta còn bị tiêu diệt. Mong cốc chủ suy nghĩ kỹ”, người này vội vàng nói vì còn tưởng cốc chủ muốn giết chết Lâm Chính bằng được.

Nhưng cốc chủ chỉ lắc đầu: “Tôi không có dự định giết bằng mọi giá”.

“Vậy cốc chủ định làm gì…”, người này còn chưa hỏi xong thì đã có một vị nguyên lão mở cửa, xách hai cái bao lớn mang vào.

“Cốc chủ, thứ mà cốc chủ cần đã có đủ rồi”, người này nói.

Cốc chủ nhìn rồi gật đầu tỏ vẻ hài lòng: “Rất tốt! Khá lắm”.

“Cốc chủ, những thứ này là gì vậy?”, người bên cạnh hỏi.

“Đạo cụ dùng để dịch dung”, cốc chủ cười nói.

“Dịch dung sao?”

Người này giật mình, lập tức hiểu ra: “Cốc chủ dự định dùng dịch dung đóng giả người khác để ra ngoài, tránh tai mắt, sau đó tìm thần y Lâm và giải quyết cậu ta?”

“Đúng vậy!”

“Cốc chủ anh minh”, người kia nịnh bợ.

“Chút thủ đoạn thôi mà. Thần y Lâm dựa vào dịch dung thuật có thể trà trộn vào Hồng Nhan Cốc, vậy tại sao tôi không thể dùng thứ này để tung hoành khắp Giang Thành và giết chết cậu ta chứ?”

Cốc chủ phất tay: “Được rồi, về phòng của mình đi. Giờ tôi phải cải trang rồi”.

“Vâng, cốc chủ”.

“Chúng tôi xin phép rút lui”.

Đám đông chắp tay. Đúng lúc này lại có một người vội vàng lao vào.

“Cốc chủ, xảy ra chuyện rồi”, người này kêu lên.

“Chuyện gì?”, cốc chủ chau mày.

“Đám người tới Giang Thành săn mồi đã bị hạ gục hết rồi”.

“Cái gì”

Người này nói tiếp: “Ngoài ra rất nhiều những người chị em khác cũng bị mất liên hệ, không rõ ở đâu. Tất cả hầu như bị mất liên lạc cùng một lúc”.

“Đáng ghét, nhất định là do thần y Lâm làm”.

“Cốc chủ! Chúng ta không thể nương tay được nữa”.

“Phải xử lý cậu ta thôi”.

“Đúng, phải băm vằm cậu ta ra”, đám đông xôn xao bàn tán.

“Thần y Lâm đã ra tay thì đương nhiên tôi cũng sẽ không khách khí nữa. Có điều tôi cảm thấy tò mò, rất nhiều người của chúng ta rõ ràng đã trốn rất kỹ, tại sao lại có thể bị thần y Lâm phát hiện ra dễ dàng như vậy?”, cốc chủ nheo mắt.

“Ý của cốc chủ là có kẻ phản bội trong cốc của chúng ta sao?”

"Thần y Lâm trông đẹp trai như vậy, đương nhiên sẽ có người bị hấp dẫn. Mỹ nam kế là điều không thể tránh khỏi”, cốc chủ nói.

“Lập tức cho người điều tra, bắt đầu từ trong cốc”.

“Tuân lệnh”.

“Ngoài ra dặn dò người bên dưới, dừng việc săn bắt con mồi. Đợi tôi giết chết thần y Lâm xong thì ra tay tiếp”.

“Vâng”.

Cốc chủ phất tay, tất cả rời đi. Sau khi cửa được đóng lại, cốc chủ bắt đầu tiến hành dịch dung. Thuật dịch dung của bà ta không thể bằng Lâm Chính nhưng nếu để lừa công chúng thì cũng quá dễ dàng.

Đúng lúc bà ta chuẩn bị ra tay thì…

Vụt…Một viên đạn bay xuyên tấm kinh lao về phía trán của bà ta.

Hừ! Cốc chủ tỏ vẻ khinh thường, bà ta đưa tay lên đỡ. Viên đạn bị bà ta túm gọn. Bà ta nhìn về hướng viên đạn được bắn ra thì thấy một bóng hình ở tòa nhà đối diện.

“Dám hại bản tôn? Chán sống rồi phải không?”, cốc chủ tức giận, nhảy ra ngoài, bay về phía tòa nhà đối diện.

“Hả?”, bóng hình ở tòa nhà đối diện tái mặt, vội quay đầu định bỏ chạy. Thế nhưng sao có thể thoát được bàn tay của cốc chủ.

Người này còn chưa chạy được mấy bước thì đã bị cốc chủ gtung một chưởng từ xa.

Rầm! Anh ta ngã ra đất, bất động. Cốc chủ đáp xuống, bước tới trước.

“Đừng giết tôi, đừng giết tôi”, người này run rẩy kêu lên.

“Thứ con sâu cái kiến, ai cho cậu gan to dám tấn công bản tôn vậy? Nói đi, có phải thần y Lâm bảo cậu tới giết tôi không?”, cốc chủ nói.

“Điều này…”, người đàn ông do dự nhưng sau đó bèn gật đầu: “Đúng vậy, là anh ta, là anh ta…”

“Hả?”

Cốc chủ chau mày, day nát một tay của người đàn ông: “Cậu dám giấu tôi”.

“Á…tôi nói…tôi sẽ nói hết! Không phải là thần y Lâm mà là…là tôi tự đến muốn giết cô...", người đàn ông đau tới mức muốn ngất đi được.

“Cậu muốn giết tôi? Sao? Tôi có thù gì với cậu sao?”, Hồng Nhan Cốc nghi ngờ.

“Không…tôi…là vì tiền mà thôi…”, người này run rẩy đưa ra một tờ giấy.

Cốc chủ giựt lấy, sau khi nhìn thì bà ta đùng đùng nổi giận và gào lên: “Cậu là người của Cô Phong?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK