Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Độc Cô Hoài đã rời đi, nhưng người của Thanh Huyền Tông đều có vẻ mặt khó coi, vô cùng lo lắng.

Câu nói của Độc Cô Hoài khiến bọn họ vô cùng áp lực.

Độc Cô Hoài rõ ràng có ý muốn đối phó với Thanh Huyền Tông, trừ khi Ái Nhiễm bằng lòng đến tầng ba quán rượu tiếp Độc Cô Hoài.

Nhưng cả đám đàn ông sao có thể hi sinh một người phụ nữ để đổi lấy sự bình yên cho mình?

“Tôi thấy cuộc thi này khó mà tham gia được rồi”, tông chủ Thanh Huyền Tông thở dài, nói: “Tôi nghĩ chúng ta nên lên đường trở về được rồi!”.

“Sư phụ định từ bỏ sao?”, Ái Nhiễm sửng sốt.

“Nếu không thì sao? Chẳng lẽ con bảo sư phụ hi sinh con, để con đi uống cùng tên Độc Cô Hoài đó sao?”, tông chủ Thanh Huyền Tông trợn mắt nói.

“Chuyện đó…”, Ái Nhiễm cúi đầu, không nói tiếng nào.

“Mọi người không cần phải lo, tôi thấy Độc Cô Hoài rất để ý đến ánh nhìn của người đời. Có lẽ thế gia Độc Cô cũng là người coi trọng danh dự. Chỉ cần chúng ta không làm gì sai, không để bọn họ nắm được điểm yếu, bọn họ cũng sẽ không làm gì được chúng ta! Mọi thứ vẫn như cũ, không cần quan tâm đến tên Độc Cô Hoài đó nữa! Không sao đâu”, Lâm Chính mỉm cười nói, vẻ mặt bình thản, dường như không hề để tâm.

“Thần y Lâm, dù gì Độc Cô Hoài cũng là cậu hai của thế gia Độc Cô, nếu bị hắn để mắt tới, con đường này cũng khó đi”, Ái Nhiễm hạ giọng nói.

“Nhưng nếu từ bỏ, chúng ta không chống lại được Thiên Thần Điện, kết cục vẫn chỉ có một con đường chết! Đã vậy, vì sao chúng ta không liều một phen?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.

Ái Nhiễm nhìn anh, một lúc lâu sau lại cúi đầu, không nói gì thêm.

“Trừ khi mọi người tìm được thế lực bá chủ khác che chở để đi đến vùng đất Tu Di, hoặc là chúng ta tự mình đi đến vùng đất Tu Di, nếu không, chúng ta chỉ có thể đi con đường này”, Lâm Chính nói.

“Khu vực chúng ta ở chỉ có thế gia Độc Cô có thể dọa sợ bọn trộm cướp, khiến bọn chúng không dám lỗ mãng, không còn thế tộc nào có sức ảnh hưởng lớn như vậy nữa. Nếu chỉ dựa vào chúng ta thì sẽ không đi được bao xa. Có không biết bao nhiêu thế tộc mạnh hơn chúng ta vẫn thành thật giao đan dược cho thế gia Độc Cô tìm kiếm sự che chở. Nếu đi đơn lẻ, người có thể đến được vùng đất Tu Di chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Con đường này vô cùng nguy hiểm, Thanh Huyền Tông sẽ không đi được tới đâu cả!”, tông chủ Thanh Huyền Tông lắc đầu thở dài.

“Vậy ý của các các người thế nào?”, Lâm Chính nhìn tông chủ Thanh Huyền Tông, bình tĩnh hỏi.

Tông chủ Thanh Huyền Tông cũng im lặng.

Không đi cũng chết, đi một mình cũng chết.

Bọn họ không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể nhắm mắt làm liều đi cùng thế gia Độc Cô đến vùng đất Tu Di.

“Nếu các người không còn lựa chọn nào khác thì hãy làm theo tôi nói, cứ thử xem. Yên tâm, có chuyện gì tôi sẽ giải quyết”, Lâm Chính nói.

Mọi người đều có vẻ mặt phức tạp, không nói được gì.

Tông chủ Thanh Huyền Tông thở dài, khẽ nói: “Hình như chúng ta cũng không còn đường nào để đi. Lâm Chính, chúng ta liều một phen đi”.

“Sư phụ, không được thì để con đi nói chuyện với Độc Cô Hoài”, Ái Nhiễm ngẩng đầu lên, mở lời.

“Không được!”, tông chủ Thanh Huyền Tông nghiêm túc quát: “Triệu Giang Ngạn này chưa đến nỗi vô dụng phải bán đứng đồ đệ của mình để đối lấy sự yên ổn! Tiểu Nhiễm, ta không cho phép con đi tìm Độc Cô Hoài, mặc kệ xảy ra chuyện gì, con cũng không được đi tìm hắn! Đó là một con sói đợi ăn thịt con, sao con có thể dâng tới miệng hắn?”.

“Không sai, cô Ái Nhiễm, tôi nói thật, dù bây giờ cô có đi với Độc Cô Hoài cũng không giải quyết được vấn đề. Bởi vì trong mắt họ, chúng ta chẳng là gì cả, hắn hoàn toàn không quan tâm đến cảm nhận của chúng ta. Nếu không phải hôm nay ở trước mặt nhiều người không tiện ra tay, hắn tìm đại một lý do là có thể xử chúng ta! Cô không được hạ thấp mình”, Lâm Chính cũng lên tiếng.

“Thần y Lâm coi tôi là hạng người gì chứ, dù tôi có chết cũng sẽ không bán rẻ sự trong sạch của mình”.

Ái Nhiễm đáp trả, sau đó lắc đầu: “Mọi người đã nói vậy thì tôi cũng không có ý kiến gì, bây giờ đi bước nào tính bước đó vậy”.

“Vậy là tốt nhất, tóm lại cô Ái Nhiễm đừng lo, có tôi đây!”, Lâm Chính cười đáp.

Ái Nhiễm ngẩn ra, không lên tiếng.

“Sư phụ!”.

Lúc này, một giọng nói vang lên.

Tông chủ Thanh Huyền Tông nhìn sang, là người đang xếp hàng gọi.

“Đến lượt chúng ta nộp phí rồi!”.

Tông chủ Thanh Huyền Tông nghiêm mặt, đi thẳng tới quán rượu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK