Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ba người miệng thì nói vậy nhưng lòng không phục, Lâm Chính hiểu rõ.

Thật ra anh không có hứng thú gì với chức vị tiên chủ, có thể ngồi lên vị trí này đến Lâm Chính cũng không ngờ được.

Anh không ngờ đám người Tiên Tộc này lại có khát vọng với trường sinh như vậy.

Bọn họ lại đồng ý cúi đầu trước một người ngoài như anh.

Chuyện này thật sự nằm ngoài dự liệu của Lâm Chính.

“Lâm minh chủ!”.

Ngạo Hàn Mai kích động, mừng rỡ chạy tới nói: “Không ngờ anh lại chinh phục được toàn bộ Tiên Tộc! Thật là tốt quá!”.

Thực lực của Tiên Tộc mạnh như vậy, nếu có Tiên Tộc gia nhập liên minh, chẳng phải toàn bộ vực Diệt Vong mặc cho liên minh Thanh Huyền tung hoành hay sao?

“Chinh phục? Cô nghĩ đơn giản quá rồi!”.

Lâm Chính lắc đầu cười, nhỏ giọng nói: “Nghe này, cô hãy đưa tất cả mọi người rời khỏi đây, tụ tập ở nơi này, rõ chưa?”.

Nói xong, anh nhét một tờ giấy vào tay Ngạo Hàn Mai.

Ngạo Hàn Mai nghe vậy không khỏi sửng sốt: “Minh chủ, chúng tôi đi rồi, anh sẽ làm gì?”.

“Nơi này không tiện ở lâu, tôi sẽ dùng thân phận tiên chủ ra lệnh, nghĩ cách cứu người còn bị nhốt ở Tiên Cốc ra!”.

“Không tiện ở lâu? Minh chủ? Anh đã thành tiên chủ trong lòng bọn họ rồi, có thể gọi là chủ của Tiên Tộc, có thể hiệu lệnh tất cả mọi người, vì sao lại không tiện ở lâu?”.

“Cô nghĩ mọi chuyện đơn giản quá. Mặc dù người của Tiên Tộc đã khuất phục tôi, nhưng cấp cao của bọn họ không phục. Ví dụ như ba người bên phía Băng chủ, bọn họ chắc chắn sẽ đợi vết thương lành lại, khí tức khôi phục sẽ xử lý tôi. Cho nên tôi không thể ở lâu, chỉ có thể tranh thủ làm xong chuyện trước khi vết thương bọn họ khôi phục”.

Lâm Chính nói.

“Cái gì?”.

Ngạo Hàn Mai kinh ngạc, ánh mắt trở nên nghiêm nghị: “Nếu vậy hôm nay diệt bọn họ, để anh ngồi vững trên vị trí chủ Tiên Tộc thế nào?”.

“Đâu có dễ như vậy?”.

Lâm Chính lắc đầu, nói: “Nếu bây giờ tôi giết mấy người Băng chủ, các đệ tử đích truyền, trưởng lão của khu Thiên Tiên, khu Nguyên Tiên và khu Thượng Tiên sẽ liều mạng giết tôi! Tôi chiến đấu với ba người họ thật ra đã tiêu hao hết sức lực, nếu còn chiến đấu nữa, tôi sẽ thua chắc”.

“Cái gì?”.

Ngạo Hàn Mai sửng sốt.

“Nhưng minh chủ, nhìn anh có vẻ tinh khí thần vẫn ổn mà…”.

“Đó là tôi tỏ ra như vậy thôi”.

Lâm Chính cười khổ đáp.

Người ngoài nghĩ Lâm Chính đánh bại ba người họ một cách đơn giản dễ dàng, nhưng thực tế anh đã không còn bao nhiêu sức lực.

Nếu giết ba người, người thân của ba người họ chắc chắn sẽ trả thù Lâm Chính. Đến lúc đó hai bên chém giết, tình hình hỗn loạn, kế hoạch của Lâm Chính sẽ không thể thực hiện.

Do đó, anh quyết định giữ lại mạng ba người họ, vừa tránh kết thù kết oán với Tiên Tộc vừa cho ba người nợ một ân tình, có thể nhân thời gian này xử lý xong chuyện anh muốn làm.

Ngạo Hàn Mai gật đầu, không dám làm trái mệnh lệnh của Lâm Chính, lập tức dẫn người rời khỏi Tiên Tộc.

Thời gian cấp bách, Lâm Chính cũng không muốn nhiều lời với bọn họ, cao giọng hô.

“Chi Lan đâu?”.

Chi Lan ở trong đám đông giật mình, sắc mặt trắng bệch, bước chân chần chừ đi tới.

Cô ta cũng không ngờ một kẻ vốn làm nô lệ lại biến mình trở thành chủ của Tiên Tộc!

Lần này tiêu rồi.

Chi Lan run rẩy cả người, toát mồ hôi lạnh.

Nhớ tới những chuyện mình làm với Lâm Chính trước kia, không biết Lâm Chính sẽ xử lý cô ta thế nào.

Mặc dù trong Tiên Tộc cũng có không ít người cực lực phản đối, không chấp nhận vị tiên chủ mới là Lâm Chính, nhưng đa số người vẫn ủng hộ Lâm Chính.

Nếu Lâm Chính hạ lệnh, e là không ai có thể cứu được cô ta.

Chi Lan nhìn sang Băng chủ, nhưng Băng chủ đã ngồi một bên điều dưỡng, không nhìn cô ta.

Trong lòng Chi Lan ngập tràn tuyệt vọng, nhắm mắt tiến tới.

“Chi Lan, bái… bái kiến tiên chủ!”.

“Chi Lan, tôi muốn cô làm một chuyện”.

Lâm Chính nói.

“Xin tiên chủ tha mạng! Tiên chủ, xin hãy tha cho tôi!”.

Chi Lan nghe vậy điên cuồng dập đầu, sợ đến mức mất hồn.

Lâm Chính sửng sốt, ngạc nhiên nhìn Chi Lan: “Tôi không nói sẽ giết cô”.

“Tiên chủ, chuyện anh muốn tôi làm không phải là bảo tôi đi chịu chết sao? Cầu xin anh tha cho tôi, là tôi không có mắt, cầu xin tiên chủ tha mạng!”.

Chi Lan khóc lóc nói.

Cô ta rất sợ chết, người tu luyện càng lâu thì càng sợ chết.

Bọn họ sợ không kịp đợi trường sinh đã chết, nỗi khổ phải chịu đựng những năm qua đều uổng phí, cảm thấy không cam tâm.

Lâm Chính không hiểu ra sao: “Bảo cô đi đến Tiên Cốc một chuyến, không đến nỗi đi chịu chết chứ?”.

“Đến Tiên Cốc?”.

Chi Lan sửng sốt.

“Đúng!”.

Lâm Chính nói: “Tôi lệnh cho cô làm sứ giả, lập tức đến Tiên Cốc, lấy danh nghĩa tiên chủ nói Tiên Cốc thả Hoa Thiên Hải và người của Ngũ Phương Băng Nguyên ra, rõ chưa?”.

“Cái gi?”.

Chi Lan sửng sốt.

“Tiên chủ! Anh làm vậy không phải là đẩy Chi Lan vào chỗ chết hay sao?”.

Băng chủ không ngồi yên được nữa, lạnh lùng nói: “Tiên Tộc và Tiên Cốc chém giết đấu tranh với nhau không biết bao nhiêu năm. Hai bên đều không từ thủ đoạn, giở mọi mánh khóe. Anh nói Chi Lan đến đó, Chi Lan sẽ bị bọn họ bắt làm nô lệ làm thuốc, sao có thể sống sót được?”.

“Thế sao?”.

Lâm Chính suy nghĩ một lúc, đột nhiên lên tiếng: “Nếu vậy chi bằng san bằng Tiên Cốc đi!”.

Nghe vậy, tất cả mọi người vô cùng ngạc nhiên, đồng loạt nhìn sang Lâm Chính.

“Anh nói cái gì?”.

Băng chủ cứ ngỡ mình nghe lầm.

“Tôi nói, nếu bọn họ không thương lượng chuyện thả người với tôi thì tiêu diệt bọn họ thôi! Không phải Tiên Cốc là tai họa của Tiên Tộc sao? Tôi là tiên chủ, diệt trừ tai họa cho người trong tộc là lẽ đương nhiên, không phải sao?”.

Lâm Chính thản nhiên nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK