Lông mày Lâm Chính khẽ động, dường như đang suy nghĩ gì đó.
Mị Mộng vẫn cười nói: “Anh bạn, đừng nói với tôi anh không thể vượt qua nhé? Nếu không thể vượt qua, sao lại dám ra mặt vì đám người của Thái Thiên Võ Thần?”
“Đương nhiên là có thể vượt qua, nếu cô Mị Mộng không qua được, có thể đi sau lưng tôi, theo tôi lên tầng ba”.
Lâm Chính nói.
“Không cần đâu, nơi này không làm khó được tôi”.
Mị Mộng nhún vai nói.
“Nếu vậy, tôi đi trước một bước”.
Lâm Chính nói, sau đó đi về phía tượng đá.
Thương Lan Phúc và Cầm Kiếm Nữ lập tức đi theo.
Ánh mắt hai người họ đanh lại, vẻ mặt nghiêm túc.
Nhưng ngay khi Lâm Chính đứng trước tượng đá, anh chợt thả lỏng tay, ném kiếm trên tay xuống đất.
Mị Mộng giật mình.
Cầm Kiếm Nữ và Thương Lan Phúc đều choáng váng.
“Sư phụ, anh cảm thấy vũ khí này không hợp với anh sao? Nếu vậy, kiếm của tôi cũng ổn này!”
Thương Lan Phúc vội nói.
“Sư phụ?”
Mị Mộng hơi giật mình, ngạc nhiên nhìn Thương Lan Phúc.
Ai lại dám làm sư phụ của con trai Võ Thần?
“Không phải vũ khí không hợp tay, tôi chỉ không muốn dùng vũ khí thôi”.
Lâm Chính lắc đầu nói.
“Cái gì?”
Hai người như bị sét đánh ngang tai.
Đôi mắt của Mị Mộng run lên, không dám tin vào những gì mình nghe được.
“Cô chủ, anh ta điên rồi à?”
“Không cần vũ khí? Chẳng lẽ anh ta muốn tay không chiến đấu?”
Người của thế gia Huyết Đao đứng bên cạnh cũng sửng sốt, không thể tin.
Mị Mộng lấy lại tinh thần, nhìn chằm chằm Lâm Chính, khẽ nói: “Xem người này định giở trò gì”.
“Cô chủ, tôi nghĩ anh ta là kẻ ngu dốt ngông cuồng, lúc trước đối đầu với Võ Thần, sau đó đắc tội với Diệp đại nhân, hôm nay ở trước mặt chúng ta, lại tỏ ra điên khùng như vậy, rõ ràng là chuột nhắt không biết trời cao đất rộng!”
Có người không nhẫn nhịn được chửi rủa.
Mị Mộng không để ý.
Mặc dù cô ta cũng cảm thấy người xung quanh nói có lý.
Nhưng sau khi quan sát, cô ta thấy người này không giống người không có đầu óc!
“Anh bạn, anh đừng làm loạn, kiếm trong tay tượng đá không phải kiếm thường, cơ thể bằng xương bằng thịt như anh sao chống đỡ được nó? Hay là dùng kiếm của tôi đi!"
Cầm Kiếm Nữ cũng hoảng sợ, lập tức ấn kiếm trong tay vào tay anh.
“Không, các người ở đây đợi tôi!”
Lâm Chính đột nhiên nói lớn, bước lên một bước, lao vào tượng đá.
Tốc độ nhanh đến mức không bắt kịp.
Nhưng tốc độ của tượng đá cũng rất nhanh.
Bóng người đỏ thắm hung dữ chợt di chuyển, vung kiếm lên.
Vèo.
Huyết kiếm vạch ra nửa đường vòng cung, kiếm khí đáng sợ như trăng non ngút trời, chém về phía Lâm Chính.
Lâm Chính lắc người né tránh, nhanh chóng tiếp cận tượng đá, đấm một quyền.
Tuy nhiên tốc độ của tượng đá cực nhanh, vừa mới tung ra kiếm chiêu, lại giơ kiếm lên chém, hai luồng kiếm giáng xuống.
Lâm Chính không còn cách nào khác đành từ bỏ tấn công, lần nữa né tránh.
Chỉ thấy anh cong mình, ngửa đầu về sau, dường như huyết kiếm lướt qua trán anh.
Sau khi né đòn này, Lâm Chính đã đứng trước tượng đá.
Khoảng cách gần như bằng không.
Tượng đá không có cảm xúc, chỉ biết vô tình chém bất kỳ ai đến gần nó.
Mặc dù chiêu này đánh vào khoảng không, nhưng nó không bỏ cuộc, chuẩn bị tung ra đòn tấn công thứ ba.
Nhưng vào lúc này, Lâm Chính bỗng nhảy bật lên, đưa tay ra, bắt lấy tay tượng đá.
“Cái gì?”
Mị Mộng sửng sốt.
Hai mắt Cầm Kiếm Nữ và Thương Lan Phúc đều trợn to, như hóa đá.
Lâm Chính nắm chặt tay cầm huyết kiếm của tượng đá, dùng lực mạnh, cố gắng ấn mạnh vào sát chiêu của tượng đá.
Cánh tay tượng đá và cánh tay Lâm Chính không khỏi rung lên.
Hai bên đấu tranh quyết liệt.
Nhưng tượng đá vẫn không bỏ cuộc, tiếp tục giơ tay trái lên, vung về phía Lâm Chính.
Lâm Chính cũng có hai tay, anh lại tiếp tục giơ tay lên ấn vào tay trái tượng đá.
Hai bên giống như đang đấu vật.
Xem ra, Lâm Chính có thực lực ngang với tượng đá.
Một người một tượng, cứ giằng co như vậy.
Nhưng bản lĩnh tượng đá không chỉ có vậy.
Chỉ thấy cơ thể nó phát ra tiếng kêu, ngay sau đó hoa văn trên thân nó càng lúc càng sáng và chói mắt.
Chỉ chốc lát sau.
Bùm!!!
Trong cơ thể tượng đá phun ra vô số sóng hoa văn, bắn ra bốn phía.
“Không ổn! Rút lui!”
Sắc mặt Thương Lan Phúc thay đổi, lập tức kêu lên.
Cùng Cầm Kiếm Nữ vội vàng rút lui.
“Bảo vệ cô chủ!”
“Cẩn thận!”
Người của thế gia Huyết Đao xông lên trước, dựng lên tường người bảo vệ Mị Mộng.
Nhưng ngay khi bọn họ dựng lên tường người, lực xung kích cũng phóng đến, làm người của thế gia Huyết Đao ngổn ngang, Mộng Mị cũng bị đánh mạnh không ngừng lùi về sau...
Đến khi cô ta dừng lại, vội nhìn Lâm Chính.
Mới phát hiện Lâm Chính và tượng đá vẫn đang giằng co.
Thật khủng khiếp!
Hai mắt Mị Mộng mở to, không dám tin vào những gì đang thấy.
Người này dùng tay không áp chế tượng đá hả?
Nếu không phải tận mắt chứng kiến thì cô ta sẽ không tin!
Nhưng ... anh ta làm như vậy có mục đích gì?
Với thực lực của anh ta, vượt qua trạm gác tầng hai, tiến vào tầng ba dễ như trở bàn tay.
Sao anh ta lại dùng tay không chiến đấu với tượng đá? Sao anh ta phải áp chế tượng đá?
Làm như vậy có ý nghĩa gì?
Mị Mộng không thể hiểu nổi.
Cầm Kiếm Nữ và Thương Lan Phúc cũng hơi bối rối.
“Rốt cuộc anh bạn này đang làm gì?”
Cầm Kiếm Nữ định thần lại, ổn định khí tức, nhìn Lâm Chính, ngơ ngác hỏi.
“Không biết”.
Thương Lan Phúc cười khổ: "Sư phụ làm việc, vẫn luôn kỳ quái, khiến người ta khó hiểu...”
“Có cần đến giúp không?”
Cầm Kiếm Nữ hỏi.
“Không cần đâu! Sư phụ nói không cần giúp, chúng ta ở đây xem thôi”.
Thương Lan Phúc nói.
Cầm Kiếm Nữ gật đầu, nhưng lúc này, sự nghi ngờ trong mắt cô ta càng lúc càng mãnh liệt, trong lòng xuất hiện cảm giác kỳ lạ.
Bóng lưng này... sao quen vậy?
Cầm Kiếm Nữ bối rối, nhưng cô ta không thể nhớ mình đã thấy ở đâu.
Đúng lúc mọi người đang hoang mang về hành động của Lâm Chính.
Bùm!
Âm thanh chấn động chợt vang khắp tầng hai của Long Cung.
Chỉ thấy Lâm Chính vẫn giằng co với tượng đá, đột nhiên anh hất tay trái tượng đá ra, sau đó giơ tay bắt lấy, bẻ gãy huyết kiếm trong tay tượng đá...
Cướp kiếm?