Đãng Thiên Nhai giống như thần linh đứng giữa trời cao, rồng bạc bay múa, mỗi lần xoay tròn sẽ hất tung một loạt người.
Đám người Bách Độc lão nhân, Cổ Thiếu Hùng ngồi không yên, hét lên xông về phía Đãng Thiên Nhai.
Các kiểu tấn công hung ác tàn độc.
Bọn họ đều dùng đòn mạnh nhất của mình.
Đối phó với cao thủ cấp bậc đó mà dám nương tay giấu chiêu thì chẳng khác nào chờ chết!
Đối diện với đòn tấn công của bọn họ, Đãng Thiên Nhai lại không có vẻ gì hoảng loạn.
Bất kể là châm bạc hay là khí độc đều không có tác dụng gì đối với hắn.
Cứ mỗi cây châm bạc đánh tới, Đãng Thiên Nhai lại nhẹ nhàng đưa tay đỡ lấy, sau đó ném tất cả châm bạc ngược trở về.
Khí độc thì càng nực cười.
Dù khí độc của Bách Độc lão nhân đích thân phóng ra hoàn toàn che phủ Đãng Thiên Nhai, nhưng hắn vẫn không tổn hại gì, không hề bị khí độc ảnh hưởng.
Xem đến đó, mọi người đều suy sụp.
“Khoảng cách quá lớn! Chúng ta nhiều người như vậy cũng khó mà gây áp lực cho hắn, e là tiếp tục chiến đấu cũng khó mà thắng được!”.
“Phải làm sao đây?”.
“Chuyện đến nước này chỉ đành từ bỏ Thiên Sinh Đao thôi!”.
Tứ Hải Thánh Nữ nghiến răng, nhìn Thiên Sinh Đao ở dưới đất, dù không cam tâm nhưng vẫn quyết định rời đi.
Nhưng bây giờ muốn đi thì có vẻ không dễ dàng thế nữa.
“Bây giờ muốn đi? E là muộn rồi!”.
Đãng Thiên Nhai cất tiếng.
Tứ Hải Thánh Nữ giật mình, lại thấy Đãng Thiên Nhai khẽ động ngón tay.
Ầm!
Hai con rồng bạc đột nhiên lao ra từ giữa đám đông, lao về phía Tứ Hải Thánh Nữ.
Tứ Hải Thánh Nữ kinh ngạc, vội vàng dùng châm tránh né.
Nhưng chiêu và thế của cô ta chênh lệch rất lớn so với Đãng Thiên Nhai, châm bạc vừa phóng đi đã bị rồng bạc đâm nát tan.
Tứ Hải Thánh Nữ vội vàng tránh sang một bên.
Tuy đã tránh được bản thể của rồng bạc, nhưng khí thế khủng khiếp của con rồng bạc đó vẫn hất tung cô ta.
Rầm!
Tứ Hải Thánh Nữ ngã mạnh xuống đất.
Cô ta lập tức muốn bò dậy.
Vèo!
Một luồng sáng bạc lại bay ra từ ngón tay Đãng Thiên Nhai, bắn vào trong cơ thể của Tứ Hải Thánh Nữ một cách chính xác.
Trong nháy mắt, Tứ Hải Thánh Nữ tê liệt ngã xuống đất, không đứng dậy được nữa.
“Thánh Nữ đại nhân!”.
Người của Tứ Hải Giáo đều chạy tới, nhưng vừa đến gần Tứ Hải Thánh Nữ, cơ thể người nào người nấy lập tức đóng băng, tan chảy thành vũng máu.
Người ngoài nhìn thấy đều kinh hãi.
Quanh người Tứ Hải Thánh Nữ được bao bọc bởi một lớp khí tức mỏng manh.
Đó là khí tức mà Đãng Thiên Nhai phóng ra.
Lúc này, Tứ Hải Thánh Nữ chẳng khác nào phạm nhân bị nhốt trong lồng giam, chờ đợi phán xử!
Tứ Hải Thánh Nữ sợ tái mặt, vội vàng hét lên: “Đãng thiên tài tha mạng! Đãng thiên tài tha mạng! Tôi biết sai rồi! Tôi thật sự biết sai rồi, cầu xin anh tha cho tôi một mạng, chỉ cần anh tha cho tôi, tôi sẽ đi ngay lập tức!”.
“Tôi đã cho cô cơ hội, lúc trước không đi, bây giờ muốn đi cũng không đi được nữa rồi!”.
Đãng Thiên Nhai lắc đầu, sau đó lại động ngón tay.
Vù!
Một luồng sáng bay tới, bắn thẳng vào giữa hai hàng lông mày của Tứ Hải Thánh Nữ.
Trong nháy mắt, Tứ Hải Thánh Nữ cứng đờ người, giữ nguyên trạng thái lúc trước không nhúc nhích, miệng đang há ra cũng không khép lại được.
Khoảng hai ba giây trôi qua, một trận gió nhẹ thổi tới.
Rắc… Rắc…
Cơ thể Tứ Hải Thánh Nữ như hòn đá dần dần nứt ra, hoàn toàn tan rã, chết ngay tại chỗ.
Đám đông sợ đến mức sởn gai ốc, hồn bay phách lạc.
“Toái Thân Châm?”.
Khuôn mặt Hồng Diên trắng bệch.
Thủ đoạn tàn ác như vậy làm tất cả mọi người ở đây đều run sợ.
Trong thoáng chốc, không ai dám nhắm tới Thiên Sinh Đao nữa.
Nếu nói trước kia Đãng Thiên Nhai chưa xuất hiện, bọn họ cảm thấy vẫn còn hi vọng, các thế tộc đều có thể thử vận may. Bây giờ Đãng Thiên Nhai thể hiện ra thực lực tuyệt đối, chút hi vọng trong lòng bọn họ cũng bị dập tắt.
Thực lực chênh lệch quá lớn.
Cách nhau cả một tầng trời!
“Đi!”.
Lúc này, Cổ Thiếu Hùng không do dự nữa, lập tức quát lớn một tiếng, dẫn người chạy đi.
Những người khác thấy vậy cũng chạy tứ tán.