“Trác sư huynh? Có việc gì sao?”, Lâm Chính lạnh nhạt nhìn hắn.
“Lâm Chính, thiên cung Trường Sinh thần thánh đến mức nào, sao có thể là nơi mà cậu nói đến là đến, nói đi là đi? Muốn đi cũng không đơn giản như thế”, Trác Côn Huyết hừ một tiếng.
“Anh có ý gì?
“Vừa rồi mấy người của Tử Huyền Thiên nói tôi không bằng cậu, đều nói cậu là một viên ngọc đẹp, nói tài năng và thực lực của cậu mạnh hơn tôi rất nhiều. Ha ha, nếu là thế thì cậu đánh với tôi một trận đi. Sau khi đánh xong, cậu mới có thể cút”, Trác Côn Huyết kiêu ngạo nói.
Nghe hắn nói thế, mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Trác Côn Huyết.
Ai cũng biết ý đồ của Trác Côn Huyết.
Hẳn muốn vả mạnh vào mặt đám người Tử Huyền Thiên để làm vui lòng cung chủ.
Đồng thời hắn cũng muốn chứng minh cho cung chủ và người đời biết thiên cung Trường Sinh chọn hắn là đúng đắn.
Hắn mới là đệ tử giỏi nhất.
Là người là bất kỳ ai cũng không thể sánh được.
Hắn muốn giẫm đạp Lâm Chính dưới chân, lấy tên này làm bàn đạp để vang danh.
Lâm Chính nhíu mày: “Tại sao tôi lại phải đánh với anh? Đánh thắng anh không có lợi gì cho tôi cả”.
“Ha ha, tên vô năng, gan nhỏ như chuột nhất. Nếu cậu không dám thì cứ nói thẳng”, Trác Côn Huyết cười nhạo.
Lâm Chính không quan tâm.
Nhưng lúc này, Trác Côn Huyết nói với Nhị tôn trưởng ở phía bên kia: “Nhị tôn trưởng, người mà ông đặt nhiều kỳ vọng lại là một tên vô dụng thế sao? Xem ra ông cũng có lúc nhìn lầm nhỉ. Nhị tôn trưởng, ông đã lớn tuổi, nếu già lú lẫn rồi thì có phải nên về hưu sớm không?”
Những lời này huênh hoang biết bao.
“Khốn kiếp! Cậu nói gì?”
“Trác Côn Huyết, cậu đừng kiêu ngạo thái quá”.
“Thế mà lại dám nói chuyện với tôn trưởng bằng giọng điệu này! Cậu hỗn láo quá đấy”.
Các đệ tử Thượng Thanh Cung đều nổi giận, đứng lên mắng nhiếc.
Vẻ mặt Nhị tôn trưởng cũng rất u ám. Nhưng Trác Côn Huyết lại không để tâm.
Bây giờ hắn là đệ tử của cung chủ, địa vị rất cao, dù là Nhị tôn trưởng thì thế nào? Hăn mặc kệ.
“Mẹ kiếp! Trác Côn Huyết, anh đừng huênh hoang, Lâm Chính không đánh với anh! Tôi đánh với anh”.
Một đệ tử Thượng Thanh Cung ngứa mắt bèn lớn tiếng nói, sau đó nhảy lên nhào về phía Trác Côn Huyết.
“Trần Tường, mau quay lại đây”, Nhị tôn trưởng gọi.
Nhưng... không kịp nữa rồi.
“Tìm đến cái chết!”
Ánh mắt Trác Côn Huyết hiện lên vẻ tàn ác, đằng đẳng sát khí, trở tay túm lấy Trần Tường đang
lao đến, tốc độ cực kỳ nhanh.
Trần Tường không kịp phòng bị, ngực bị năm ngón tay như thép nắm chặt, sau đó kéo đi.
Xoạt!
Một vùng ngực Trần Tường bị kéo xuống, máu chảy đầm đìa, rất khủng khiếp.
Trần Tường còn chưa rơi xuống đất, Trác Côn Huyết lại đạp vào bụng anh ta.
Phịch!
Trần Tường nôn ra một ngụm máu lớn, cả người lại bay lên, sau đó ngã về phía Trác Côn Huyết.
Trác Côn Huyết híp mắt, lập tức giơ tay lên nhắm chuẩn vào tim của Trần Tường, định ra tay.
Hản muốn giết Trần Tường sao? “Hả?”
“Trần Tường sư huynh”.
“Không! Dừng tay!”
“Trác Côn Huyết, anh muốn làm gì?”
Người của Thượng Thanh Cung ngơ ngác, hàng loạt tiếng gào lên, đều lao nhanh đến.
Không ai ngờ Trác Côn Huyết lại ra tay tàn ác như thế.
Cũng không ai ngờ Trác Côn Huyết lại mạnh
đến mức này... “Trác Côn Huyết, cậu láo xược!”
Nhị tôn trưởng cũng lo lắng, lớn tiếng nói rồi nhảy về phía Trác Côn Huyết.
Thế nhưng Trác Côn Huyết không có ý định dừng tay, bàn tay vẫn cứ thế hung hăng đánh Trần Tường.
Ý nghĩ giết người nổi lên.
Hắn muốn khiến Trần Tường be bét máu.
Rất nhiều người đều trợn to mắt nhìn.
Đám người thiên cung Trường Sinh, Cô Phong, Tử Huyền Thiên cũng đều đồng loạt nhìn sang.
Nhưng ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, một bóng người bỗng lướt qua không trung nhanh như chớp, nhảy đến ôm Trần Tường trước khi Trác Côn Huyết lao đến rồi nhảy sang một bên.
'Trác Côn Huyết đánh vào không khí.
Mọi người đều thở dốc vội ngước mắt lên nhìn.
Là Lâm Chính.
Anh thế mà lại ra tay.
Mọi người đều ngạc nhiên.
“Trần Tường sư huynh, không sao chứ?”
Lâm Chính đỡ Trần Tường, nhanh chóng châm vài cây kim vào người anh ta để cầm máu, trị vết thương.
Trần Tường đau đến mức run rẩy, sắc mặt trằng bệch, cả người không thể động đậy nhưng vẫn còn thần trí: “Cảm ơn cậu, Lâm sư đệ...”
“Trần sư huynh!”
“Anh thế nào rồi?”
Mọi người chạy đến cực kỳ lo lắng.
Nhị tôn trưởng chạy đến kiểm tra cho Trần Tường, sau khi xác định anh ta không nguy hiểm gì đến tính mạng mới lập tức xoay người định phát tiết.
Nhưng lúc này Lâm Chính bỗng bước đến trước nói.
“Trác Côn Huyết, anh ra tay tàn nhãn với đồng môn chẳng qua muốn ép tôi ra tay. Nếu đã thế thì tôi cho anh được toại nguyện, đánh với anh một trận”.
Nghe anh nói thế, mọi người đều im phăng phắc...
Vô số ánh mắt đều đổ dồn về phía Lâm Chính.
“Ha ha ha, cậu chịu đánh với tôi rồi à? Được, được đấy, ha ha ha..”, Trác Côn Huyết bật cười.
“Đừng lãng phí thời gian nữa, bây giờ anh có
thể ra tay rồi”, mặt Lâm Chính không cảm xúc nói.