"Hử?".
Công Tôn Đại Hoàng nghe thấy thế thì ngẩng đầu lên nhìn.
Tất cả mọi người xung quanh cũng ngước mắt lên.
Chỉ thấy một bóng dáng bất ngờ xuất hiện giữa không trung, lao về phía thần y Lâm giả mạo.
"Cẩn thận!".
Tịch Tử Nghĩa ý thức được gì đó, liền kêu to lên.
Thần y Lâm giả mạo vô cùng kinh ngạc, ngoảnh phắt lại.
Nhưng không còn kịp nữa.
Chỉ thấy một chưởng vỗ mạnh vào lồng ngực anh ta.
Bốp!
Thần y Lâm giả mạo bị chưởng này đánh cho ngã lộn nhào, nhìn rất thảm hại.
Khi anh ta bò dậy mới phát hiện lồng ngực xuất hiện một dấu chưởng độc xanh tím.
"Hả?".
Mọi người biến sắc.
Bóng người giữa không trung hạ xuống, đứng bên cạnh Công Tôn Đại Hoàng.
Đó là một người đàn ông sắc mặt trắng bệch, làn môi thâm sì.
Người đàn ông đó nhô cả xương gò má lên, vóc dáng gầy gò, nhìn có vẻ rất yếu ớt, nhưng thần thái lại có mấy phần hung ác nham hiểm, bộ quần áo dài màu đen tuyền lại càng khiến người ta cảm thấy u ám.
Mọi người đổ dồn mắt về phía anh ta.
"Tiêu Khải Phong!".
"Độc Hoàng! Tiêu Khải Phong!".
"Trời ơi, là thiên kiêu hạng tám! Độc Hoàng Tiêu Khải Phong!".
"Cuối cùng anh ta cũng đến rồi!".
"Lần này Cổ Phái mời hẳn anh ta đến, chắc chắn là sẽ lấy được bảo bối lần này, ai dám đối đầu với bọn họ chứ?".
Mọi người kêu lên kinh ngạc, hai mắt sáng rực lên.
Người của Linh Kiếm Môn đanh mặt lại, bàn tay siết chặt đao kiếm, nhìn chằm chằm Độc Hoàng Tiêu Khải Phong.
Còn thần y Lâm giả mạo thì đã hồn vía lên mây, vô cùng hoảng loạn.
"Đây... đây là gì vậy? Đây là gì vậy?", anh ta vạch áo ra, sợ hãi kêu lên.
"Chưởng độc chứ còn gì nữa! Chẳng lẽ thần y Lâm không nhận ra sao?", Tiêu Khải Phong bình thản nói.
"Chưởng... chưởng độc?", thần y Lâm giả mạo sợ đến mức hồn vía suýt thì bay mất, vội vàng rút châm bạc ở hông ra, đâm vào lồng ngực mình.
Nhưng đâm liền mấy châm vẫn không có bất cứ tác dụng gì.
Lồng ngực không chỉ ngứa ngáy khó chịu, mà làn da cũng dần nứt toác, rất nhiều miếng thịt rơi ra, máu tươi đầm đìa, nhìn rất thê thảm.
Công Tôn Đại Hoàng thấy thế, dường như ý thức được gì đó, tỏ vẻ hiểu ra.
"Đau quá! Khó chịu quá! Mau! Mau giải độc cho tôi! Mau giải độc cho tôi!".
Thần y Lâm giả mạo điên cuồng gãi lồng ngực, gào lên với Tịch Tử Nghĩa.
Sắc mặt Tịch Tử Nghĩa cũng vô cùng khó coi, nhìn chằm chằm thần y Lâm giả mạo, nghiến răng nói: "Độc của Độc Hoàng Tiêu Khải Phong... tôi... tôi không giải được..."
"Vậy anh định trơ mắt nhìn tôi chết sao?", thần y Lâm giả mạo gầm lên.
"Anh... anh là thần y Lâm, chút độc này anh sợ gì chứ? Người đâu, mau dìu thần y Lâm đi giải độc", Tịch Tử Nghĩa vội kêu lên.
Hai người của Linh Kiếm Môn lập tức bước tới, định kéo thần y Lâm giả mạo đi.
Vở kịch này không thể diễn tiếp được nữa.
Rất nhiều người đã phát giác ra sự bất thường.
Hai người kia vừa lại gần thần y Lâm giả mạo, anh ta đã đẩy họ ra như phát điên, xông tới trước mặt Tiêu Khải Phong, quỳ hai gối xuống, dập đầu bôm bốp nói: "Tiêu thiên kiêu! Cứu tôi với! Tiêu thiên kiêu! Anh hãy giải độc cho tôi đi! Cầu xin anh hãy giải độc cho tôi!".
Người kia kêu lên thống thiết, đầu dập mạnh xuống đất, phát ra tiếng bôm bốp, khiến mọi người kinh hãi trong lòng.
Tiêu Khải Phong bình thản nhìn anh ta: "Giải độc? Chẳng phải anh chính là thần y Lâm nổi danh như cồn sao? Độc này... mà anh cũng không tự giải được?".
"Không! Tôi không phải là thần y Lâm! Thực ra tôi không phải là thần y Lâm! Tôi là giả! Tôi được Tịch Tử Nghĩa tìm tới để lừa các anh thôi! Tôi là giả! Tiêu thiên kiêu, cầu xin anh rủ lòng thương xót, giải độc cho tôi với! Hãy giải độc cho tôi với!", người kia la hét, sự khó chịu ngứa ngáy ở lồng ngực đã khiến anh ta khó mà chịu đựng nổi, hai tay sắp xé toạc lồng ngực ra, cảm giác này thực sự là sống không bằng chết.
Lời nói của anh ta khiến mọi người xung quanh xôn xao.
"Cái gì? Giả mạo?".
"Hóa ra là Tịch Tử Nghĩa này giả vờ ra vẻ!".
"Hừ, tôi còn tưởng anh ta có bản lĩnh gì chứ?".
"Tên này to gan thật đấy, tất cả chúng ta đều bị anh ta qua mặt!".
Những âm thanh tức giận vang lên không ngớt.
Ai nấy đều bực bội.
Sắc mặt Tịch Tử Nghĩa trắng bệch, cũng có chút sợ hãi.
"Ồ... hóa ra là vậy à?".
Tiêu Khải Phong gật đầu, không biết lấy đâu ra một viên thuốc, ném xuống đất: "Nếu vậy thì cho anh đấy!".
Thần y Lâm giả mạo kia vội vàng nhặt viên thuốc lên, nhét vào miệng.
Thuốc vừa vào bụng, cảm giác ngứa ngáy ở lồng ngực lập tức biến mất.
"Khỏi rồi sao? Tốt quá! Tốt quá!".
Thần y Lâm giả mạo vô cùng mừng rỡ.
Mọi người cũng thầm than là thần kỳ.
Nhưng ngay sau đó.
"A!".
Thần y Lâm giả mạo bỗng ngã nhào xuống đất, la hét ầm ĩ, lăn lộn điên cuồng.
Chỉ thấy làn da khắp người anh ta nứt ra, máu tươi rỉ ra rất nhiều.
"Đây... đây là...", đám người Tịch Tử Nghĩa trợn tròn mắt.
"Tôi đâu có nói viên thuốc vừa rồi là thuốc giải, viên đó chỉ là thuốc độc tôi mới luyện chế ra thôi. Tìm mãi không được ai để thử thuốc, hôm nay lấy luôn anh để thử thuốc vậy", Tiêu Khải Phong bình thản nói.
Mọi người nghe thấy thế thì dựng tóc gáy lên.
Tên Tiêu Khải Phong này... quả nhiên độc ác!
Nhưng thuốc độc của anh ta lại càng độc hơn!
Không đến một phút, tên thần y Lâm giả mạo kia đã nứt toác ra, mất mạng tại chỗ, tình trạng chết thê thảm không nỡ nhìn, khiến người ta buồn nôn.
Tất cả người của Linh Kiếm Môn bị dọa cho sững sờ.
Ai nấy run như cầy sấy, sợ hãi bất an.
"Lại đây".
Đúng lúc này, Công Tôn Đại Hoàng bình thản lên tiếng.
Tịch Tử Nghĩa run lên, không nhích nổi chân.
"Thế nào? Cần tôi nhắc lại sao?", Công Tôn Đại Hoàng nhìn anh ta, bình thản nói.
Sống lưng Tịch Tử Nghĩa ướt đẫm mồ hôi, nhìn Tiêu Khải Phong, rồi lại nhìn Công Tôn Đại Hoàng, cuối cùng vẫn lựa chọn thỏa hiệp, run rẩy đi tới.
Trước mặt hai người họ, anh ta không còn sức để phản kháng, chỉ có thể thuận theo.
Mọi người xung quanh đều đổ dồn mắt nhìn.
Ai cũng biết, lần này thì người Linh Kiếm Môn phải chịu tội rồi.
Có Tiêu Khải Phong ở đây, bọn họ chắc chắn sẽ sống không bằng chết.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói bình thản bỗng vang lên ở bên ngoài đám người.
"Là ai dám bắt nạt đồ đệ của Lâm mỗ thế?".