“Á!”, Lăng Kiếm Phi gầm lớn, cố gắng giãy giụa và đứng lên. Ma Khí cuồn cuộn khẽ chuyển động nhưng ông ta vẫn không làm gì được. Ma khí giống như một ngọn núi lớn đè xuống người ông ta.
“Ha ha...”
Tiếng cười của ma nhân từ bốn phía vang lên. Mạn Sát Hồng cũng nheo mắt, nhếch miệng khi thấy cảnh tượng đó: “Đợi mà xem bữa tiệng thịnh soạn đi”.
Cảnh tượng này khiến Ma Nữ cảm thấy vô cùng hứng thú. Đám đông quay qua nhìn, chờ đợi ma quái ăn tươi Lăng Kiếm Phi.
Lăng Kiếm Phi cố gắng giãy giụa. Ông ta nhìn chăm chăm đám ma quái đang tiếp cận mình với vẻ mặt tối sầm.
Ông ta không thể làm gì được nữa. Có lẽ người của Thiên Ma Đạo quyết tâm tiêu diệt ông ta bằng được.
“Chung quy vẫn là do mình khinh suất”, Lăng Kiếm Phi nín thở. Ông ta không định từ bỏ, chỉ nhìn về phía Mạn Sát Hồng và lên tiếng: “Tôi đã không thoát được kiếp nạn này thì các người cùng ở đây với tôi đi”
“Hả?”, Mạn Sát Hồng giật mình, rõ ràng là không biết câu nói này có nghĩa là gì.
Mọi người thấy mặt đất rung chuyển. Đôi mắt Lăng Kiếm Phi phóng ra ánh sáng màu trắng, sau đó là ánh sáng còn được phóng ra cả từ mắt, mũi...
Ánh sáng này kỳ lạ, không thể dùng từ ngữ để miêu tả, nó chứa đựng sức mạnh khủng khiếp. Không ai có thể giải thích được. Đến cả ma khí trước đó Tam Tôn Ma Quái phóng ra cũng bị dịch chuyển. Da của Lăng Kiếm Phi nứt ra, có vẻ như ánh sáng đang phóng xuyên qua những vết nứt đó.
“Tự phát nổ sao?”, Mạn Sát Hồng tái mặt, không dám do dự, lập tức quay đầu bỏ chạy. Đám ma nhân thất kinh, vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Thế nhưng trong lúc tình thế ngàn cân treo sợi tóc thì...
Vụt...Một đường sáng từ trên trời đáp xuống, đâm vào cơ thể của Lăng Kiếm Phi. Ánh sáng trên người ông ta dần biến mất. Nguồn sức mạnh kia sau một hồi cũng biến mất theo.
“Cái gì?", Mạn Sát Hồng dừng bước, quay lại nhìn Lăng Kiếm Phi. Ma Nữ có thể cảm nhận được sức mạnh của Lăng Kiếm Phi đã bị kiểm soát.
Là ai vậy? Ma Nữ nhìn bốn phía.
Một đường ánh sáng kiếm từ đám mây phóng về phía Tam Tôn Ma Quái. Ma quái còn chưa kịp tiếp cận Lăng Kiếm Phi thì..
Rầm ...rầm...Lực kiếm khủng khiếp ấn xuống người bọn chúng.
“Không hay rồi”, Mạn Sát Hồng tái mặt.
Kiếm khí dội vào người ma quái. Ma khí của chúng không chặn lại được. Chúng cố gắng điều khiển ma khí để chặn lấy kiếm khí kia.
Hai bên va chạm, lực công phá lan ra bốn phía. Đám đông trố tròn mắt.
Tầm hơn mười giây sau.
Bùm...Ma khí lập tức bị đánh nổ, kiếm khí chém về phía cơ thể của Tam Tôn Ma Quái. Trong nháy mắt, Tam Tôn Ma Quái bị chém làm hai, ngã ngay ra đất, bất động.
“Hả?”, đám ma nhân vô cùng hoang mang. Mạn Sát Hồng cũng thất kinh, bèn nhìn lên không trung.
Trên đám mây, có một người đang cầm kiếm như thần binh giáng thế. Người này đáp xuống trước mặt Lăng Kiếm Phi và nhìn chăm chăm đám người Mạn Sát Hồng. Sát ý hừng hực khiến đám đông không lạnh mà run.
“Ông là ai?”, Mạn Sát Hồng hét.
“Tôi là ai không quan trọng, tôi hỏi, có phải các người đã giết chết Thần Nữ Thái Vũ và còn trai bà ấy không?”, người này nhìn chăm chăm Mạn Sát Hồng và hỏi bằng vẻ vô cảm.