Bên ngoài Anh Hoa Điện im lặng như chết.
Tất cả mọi người đều mở to mắt, sững sờ nhìn Chung Minh nằm trên mặt đất. Lúc này dù là ai cũng không phản ứng lại được.
Chung Minh lại thất bại như vậy?
Người đó là đại đệ tử của Nguyên Thánh Tâm Điện đấy!
Nếu ngay cả hắn cũng không phải đối thủ dưới một chiêu của người tên A Nhàn kia thì cả thiên cung có mấy ai đối phó được cô ta?
Nhất thời tất cả mọi người đều hiểu ra!
Không phải người của Tử Huyền Thiên quá ngông cuồng!
Mà là bọn họ quá mạnh!
Dù chỉ là hai mươi mấy người, e rằng đệ tử thiên cung cũng không thể địch lại.
“Sao lại như vậy?”.
Trịnh Thông Viễn tái mặt, kinh hoảng đến mức suýt đứng không vững.
“Xem ra bọn họ có chuẩn bị mới đến”, Tam tôn trưởng nói: “Nếu động vào những người này thì chỉ có thể gọi những đệ tử nhập thất của Đại tôn trưởng, những đệ tử khác lên cũng chỉ bị thương vô nghĩa!”.
“Phải, mặc dù bọn họ không giết đệ tử chúng ta, nhưng cứ phái đệ tử lên sẽ chỉ bị bọn họ chém tay chém chân, bị cô ta đánh tàn phế, điều đó không đáng”, Ngũ tôn trưởng đi tới, nói.
“Chém tay chân thì đã sao? Với y thuật của thiên cung chúng ta, trị chút vết thương như vậy chẳng phải dễ như trở bàn tay?”, Tứ tôn trưởng nói.
“Vết thương cơ thể có thể trị, nhưng về tinh thần thì sao? Nếu chúng ta tiếp tục phái những đệ tử bình thường giao đấu với họ, bị họ đánh bại thê thảm, vậy sẽ chỉ khiến sĩ khí giảm mạnh, lòng người hoảng hốt. Đến lúc đó, đệ tử thiên cung chúng ta đều cho rằng thiên cung Trường Sinh không bằng Tử Huyền Thiên. Tử Huyền Thiên sẽ nhân cơ hội đó dụ dỗ đệ tử rời khỏi thiên cung, gia nhập Tử Huyền Thiên, vậy thì chẳng phải thiên cung chúng ta… sẽ bị tổn thương nguyên khí, bị Tử Huyền Thiên đạp lên đầu?”, Tam tôn trưởng lạnh lùng nói.
Ông ta dứt lời, đám người Tứ tôn trưởng đều biến sắc, không lên tiếng nữa.
Không ai ngờ được tình hình lại nghiêm trọng như vậy…
“Từ lúc nào Tử Huyền Thiên lại có những kẻ khủng khiếp như vậy?”, Ngũ tôn trưởng không khỏi cảm khái.
“Tôi chưa từng nghe nói tới”.
“Có lẽ những người này đã dùng dược vật nào đó để tăng cường thực lực, cũng có thể là Tử Huyền Thiên bí mật bồi dưỡng những người siêu phàm. Dù thế nào, đây cũng không phải những người mà đệ tử bình thường có thể chống lại”.
Mọi người bàn bạc.
“Mau gọi những đệ tử nhập thất tới đi, xem bọn họ có đối phó với đám thiên tài yêu nghiệt của Tử Huyền Thiên được không”, Tam tôn trưởng nói.
“Vâng, tôn trưởng!”.
Một đệ tử chắp tay, quay người rời đi.
Lúc này, Trịnh Thông Viễn vội gọi: “Khoan đã!”.
Đệ tử kia dừng bước.
“Trịnh điện chủ, sao vậy?”, Tam tôn trưởng nghiêng đầu hỏi.
“Tôn trưởng, tôi nghĩ dù ông có gọi tinh nhuệ của thiên cung chúng ta tới cũng vô ích!”, Trịnh Thông Viễn nói.
“Sao lại nói vậy?”.
“Tam tôn trưởng, ông cũng nghe rồi đấy, bọn họ đưa những đệ tử này đến khiêu chiến đệ tử thiên cung chúng ta, thua rồi thì sẽ không nhắm tới Thần Ngạo Tập nữa, có thể nói bọn họ lấy Thần Ngạo Tập làm vật cược để đấu với chúng ta. Nếu bọn họ không ngốc thì chắc chắn sẽ có thủ đoạn để chiến thắng chúng ta. Nếu không, thua rồi không những sẽ mất Thần Ngạo Tập mãi mãi, mà mặt mũi của Tử Huyền Thiên bọn họ cũng mất hết! Tôi nghĩ dù ông có phái đệ tử tinh nhuệ nhất của thiên cung đến, e rằng cũng chỉ làm chuyện vô ích, khó mà đối phó bọn họ”, Trịnh Thông Viễn nghiêm túc nói.
Tam tôn trưởng im lặng.
Những người khác cũng không nói gì.
Trịnh Thông Viễn nói đúng.
Nếu dựa vào đệ tử tinh nhuệ của mình là có thể đánh bại đối phương dễ dàng thì chắc chắn không thực tế. Người ta đã dám đến thì chắc chắn nắm chắc phần thắng, dù thực lực đệ tử thiên cung mạnh mẽ, e rằng để thắng trận quyết đấu này cũng phải trả cái giá thê thảm.
“Vậy ông có cách gì tốt hơn không?”.
Tam tôn trưởng hơi phiền lòng, hừ một tiếng, lạnh lùng hỏi.
“Cách thì có, vả lại cũng rất đơn giản”, Trịnh Thông Viễn cười híp mắt.
“Ồ? Mau nói nghe xem”, Tam tôn trưởng nói, người xung quanh cũng nhìn chằm chằm Trịnh Thông Viễn.
Trịnh Thông Viễn không hoảng loạn, mỉm cười nói với Ngũ tôn trưởng: “Ngũ tôn trưởng, tôi nhớ trước kia bà từng nói trạng thái của Lâm Chính càng ngày càng tệ, cứ tiếp tục như vậy cậu ta sẽ không chống chịu được một tháng, có phải không?”.
“Đúng! Hoạt Độc của cậu ta đã đi vào huyết quản gân mạch, bước tiếp theo sẽ xâm nhập vào xương tủy. Nếu xương tủy cũng bị xâm nhập thì thế gian này không còn cách nào chữa khỏi cho cậu ta”, Ngũ tôn trưởng đáp.
“Nếu Hoạt Độc đã vào đến huyết quản gân mạch đồng nghĩa Lâm Chính không thể vận khí, một khi vận khí là Hoạt Độc sẽ phát tác, lập tức lấy mạng cậu ta có phải không?”, Trịnh Thông Viễn lại hỏi.
“À… Phải…”, Ngũ tôn trưởng do dự một lúc, khẽ gật đầu.
“Vậy được! Mong Ngũ tôn trưởng hãy gọi Lâm Chính đến đây, để cậu ta thay thiên cung chúng ta chiến đấu với Tử Huyền Thiên!”, Trịnh Thông Viễn nói.
Ông ta dứt lời, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
“Trịnh điện chủ, ông làm gì vậy? Ông muốn trả thù Lâm Chính sao? Cậu ta đã là người sắp chết, ông cần gì phải làm chuyện dư thừa? Cậu ta sẽ chết trong tay người của Tử Huyền Thiên mà thôi!”, có người không nhìn nổi nữa, nói mấy câu.
Nhưng Trịnh Thông Viễn lại cười lớn: “Các vị, tôi đang muốn Lâm Chính chết trong tay Tử Huyền Thiên!”.
“Hả?”.
Đám người Ngũ tôn trưởng ngạc nhiên.
Tam tôn trưởng dường như hiểu ra được gì đó, nhìn về phía ông ta, khẽ nói: “Trịnh điện chủ, lẽ nào ông… muốn trở mặt với người của Tử Huyền Thiên?”.
“Đúng!”, Trịnh Thông Viễn mỉm cười nói: “Không phải tôi muốn lấy việc công trả thù riêng, mà tôi chỉ nghĩ cho thiên cung thôi! Lâm Chính trúng Hoạt Độc, độc đã vào huyết mạch. Nếu phái cậu ta lên, cậu ta nhất định sẽ đẩy lực vận khí. Đến lúc đó, cậu ta độc phát tử vong, nổ chết tại chỗ, chúng ta có thể nói là người của Tử Huyền Thiên hại chết Lâm Chính! Trước kia, Tử Huyền Thiên đã nói bạn tốt so tài không thể để xảy ra án mạng. Bây giờ Lâm Chính chết, chúng ta có thể trở mặt, dẫn người bắt hết đám Chấn Hám Sơn. Lúc đó, ai cũng không thể lên án thiên cung Trường Sinh chúng ta, ngay cả Tử Huyền Thiên cũng không thể nói gì được. Hoạt Độc của Lâm Chính đã vô cùng nghiêm trọng, không thể cứu chữa được nữa. Nếu cậu ta sớm muộn cũng phải chết thì vì sao không cống hiến chút gì cho thiên cung chúng ta?”.
Ông ta dứt lời, người xung quanh đều sáng mắt, liên tục tán thán.
“Kế hay! Kế hay!”.
“Bọn họ ép chúng ta quyết đấu, bây giờ chúng ta khiến trận quyết đấu không thành, thậm chí còn có thể danh chính ngôn thuận bắt đám người Chấn Hám Sơn. Nếu vậy, công thủ đảo ngược, mọi nguy cơ cũng sẽ được giải quyết!”, Tứ tôn trưởng nói, không ngừng gật đầu với Trịnh Thông Viễn.
“Vậy được! Cứ làm theo lời ông nói, Trịnh điện chủ! Mau gọi Lâm Chính đến đây!”, Tam tôn trưởng cho rằng chuyện này có thể, lập tức đồng ý.
Đúng lúc này, thanh niên bên cạnh ông ta đi tới.
“Tôn trưởng! Nếu người cứ phái Lâm Chính lên như vậy thì chẳng phải sẽ khiến các đệ tử xấu hổ hay sao? Lẽ nào thiên cung rộng lớn chúng ta lại không có ai có thể chiến đấu, cứ phải gọi một con ma bệnh lên đấu? Thế chẳng khiến người ta thất vọng?”, thanh niên nghiêm túc nói.
“Ồ… Ý cậu là?”.
“Xin tôn trưởng cho đệ tử một cơ hội, đệ tử muốn khiêu chiến với cao thủ của Tử Huyền Thiên!”, thanh niên lập tức chắp tay.
Người xung quanh đồng loạt nhìn về phía anh ta.
Tam tôn trưởng cũng im lặng.
Nhưng ông ta không phản đối, một lúc lâu sau mới nói: “Hãy cẩn thận!”.
“Vâng!”.
Thanh niên mừng rỡ, không
quay đầu mà nhảy thẳng xuống dưới…