“Không hay rồi, đây là…”, Thủy Thánh Võ tái mặt, lập tức nhận ra điều bất thường. Anh ta vội vàng quay qua nhìn người đàn ông phía sau Long Hằng.
Quả nhiên, đôi mắt ông cụ ánh lên ánh sáng màu xanh khác thường, cơ thể ông ta đang phóng ra khí tức.
Có vẻ như ông ta đang tìm cách giúp Long Hằng giết chết anh ta. Đúng là đê tiện. Hai người chiến đấu mà ông ta lại xen vào.
Nếu là thủ đoạn thông thường, có thể khiến anh ta chết toàn thây thì anh ta sẽ bỏ qua. Nhưng chiêu này, một khi anh bị trúng chiêu thì sẽ thịt nát xương tan, dù có là Lâm Chính thì cũng không cứu được.
Đòn ánh sáng khiến Thủy Thánh Võ không kịp nghĩ nhiều. Anh tập trung tinh lực, hét lớn và chưởng ngược lại.
“Thủy Thánh Võ, cậu dám?”, ông cụ ý thức được hành động của Thủy Thánh Võ bèn tái mặt và hét lớn.
Thế nhưng không kịp nữa. Cú đấm của Thủy Thánh Võ đã va chạm trực diện với vuốt sắc của Long Hằng.
Hai nguồn sức mạnh bùng nổ. Thủy Thánh Võ bị đánh bật ra. Anh ta nôn ra liên tiếp máu tươi, ngã ra đất, không đứng dậy nổi.
Còn Long Hằng thì cũng thê thảm không kém.Cánh ta hắn bị nổ tung, máu tươi bắn ra từ mắt, mũi, miệng, lục phủ ngũ tạng cũng bị nát. Hắn nằm đó, co giật. Rõ ràng là hắn không thể chiến đấu tiếp được nữa.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, đám đông trố tròn mắt và nín thở.Thủy Thánh Võ mặc kệ cơn đau. Anh ta cảm thấy đầu óc trống rỗng.
“Cậu chủ”, người đàn ông lập tức lao tới, kiểm tra cho Long Hằng. Sau đó ông ta vội vàng nhét thuốc vào miệng hắn”.
“Thần y Lâm mau, mau cứu sống Long Hằng”, Thủy Thánh Võ cuống cả lên, vội quay đầu lại.
“Không cần lo lắng, viên thuốc vừa rồi đủ để cứu sống anh ta. Anh cứ lo cho chính mình đi".
Thủy Thánh Võ nghe thấy vậy bèn thở phào.Nếu kết thúc như này cũng không tệ. Long Hằng bị trọng thương, nhưng không nguy hiểm tới tính mạng. Dù hắn bại nhưng vẫn còn dễ ăn nói với thiên kiêu hạng nhất. Và dù thiên kiêu hạng nhất có tức giận thì cũng không nói gì được, vì đối phương dùng thủ đoạn như vậy đối phó với anh ta cơ mà.
Sau khi dùng thuốc, Long Hằng đỡ hơn nhiều. Hắn vẫn không hề từ bỏ, vẫn chộp lấy ông cụ định nói gì đó nhưng ông cụ chỉ khẽ vỗ tay hắn: “Cậu chủ đừng kích động, việc còn lại giao cho tôi”.
Long Hằng thấy vậy bèn trầm giọng: “Đừng để anh cả mất mặt”.
“Cậu yên tâm”, ông cụ gật đầu và đứng dậy. Ông ta nhìn xung quanh, sau đó dừng lại trước Thần Võ Tôn.
“Nghe đây, cuộc chiến ngày hôm nay người thắng cuộc vẫn là cậu chủ nhà chúng tôi. Cậu chủ giờ là thiên kiêu số hai, rõ chưa?”
Đám đông nghe thấy vậy bèn nhìn nhau. Đang yên đang lành ông cụ sao lại tuyên bố như vậy? Thế nhưng Lâm Chính ý thức được điều gì đó bèn hét lớn: “Thủy Thánh Võ mau tới chỗ tôi”.
“Sao thế?”, Thủy Thánh Võ chau mày.
“Mau lên”, Lâm Chính hét lớn.
Thấy Lâm Chính không giống như đang đùa, Thủy Thánh Võ cũng không dám chần chừ, chỉ lập tức lùi về bên cạnh anh. Lâm Chính lấy châm ghim lên người Thủy Thánh Võ, rồi lấy thêm Hồng Mông Long Châm ghim lên ngực anh ta.
Thần Võ Tôn cảm nhận được hành động của Lâm Chính bèn đanh mặt. Thủy Thánh Võ cũng run rẩy nói với anh: “Thần y Lâm, anh đã làm gì tôi vậy?”
“Khóa chặt kinh mạch của anh, đợi lát nữa kẻ kia giết anh thì anh không được phản kháng, để ông ta giết là được, rõ chưa?”, Lâm Chính nói.
Thủy Thánh Võ nín thở nhưng vẫn gật đầu: “Cuối cùng thì chuyện đó cũng tới rồi…”