Mọi người lại một phen kinh ngạc
“Lâm thần y, việc này…”, bà cụ Diệp cau mày, bước tới định nói gì đó.
Nhưng Lâm Chính đã giơ tay ngăn lại.
Anh nhìn cậu Thuỷ, mặt không cảm xúc đáp: “Cậu Thuỷ, hôm nay người muốn kiếm chuyện với anh là tôi, không phải nhà họ Diệp. Tôi biết hai gia tộc vốn đã như nước với lửa, sớm muộn sẽ có ngày thanh toán lẫn nhau, việc này không liên quan đến tôi. Có điều Diệp Tâm Ngữ là em gái tôi, hôm nay dù nhà họ Diệp tha cho anh thì tôi cũng không tha cho anh. Tôi cho anh cơ hội, anh có thể dùng hết mọi thủ đoạn mình có. Chỉ cần anh bước được ra khỏi nhà họ Diệp, việc của Diệp Tâm Ngữ tôi không tính toán với anh nữa!”
“Đợi tao ra khỏi nhà họ Diệp rồi thì không phải mày nói không tính toán là không tính toán được đâu!”
Cậu Thuỷ cười lạnh, lập tức hô lên: “Còn đứng đực ra đó làm gì? Hắn đã nói nhà họ Diệp sẽ không ra tay rồi! Một mình họ Lâm đó mà đám các người không xử được sao?”
Nói rồi, cậu Thuỷ quay lưng toan rời khỏi đó!
“Cậu Thuỷ!”, Liễu Chiêu Nhi vội vã gọi với theo.
Nhưng cậu Thuỷ đã nhanh chân chuồn mất rồi.
Lúc này cao thủ nhà họ Thuỷ mới phản ứng lại, lập tức lao về phía Lâm Chính, điên cuồng gào thét rồi tung ra đủ loại chiêu thức.
Nhưng Lâm Chính chỉ phất tay một cái
Viu viu viu viu…
Một lượng lớn kim châm phóng ra từ đầu ngón tay anh, như thể những tia sét cực nhanh bắn vào đám người kia.
Trong nháy mắt, toàn bộ cao thủ đều không thể cử động.
“Điểm huyệt từ xa?”
Diệp Tùng thốt lên.
Loại tuyệt kỹ này không ít người biết dùng, nhưng trong nháy mắt có thể dùng nó để hạ gục mười mấy cao thủ thì người đó phải giỏi đến mức nào.
Người nhà họ Diệp cũng không khỏi tê dại da đầu.
Nhiều cao thủ như vậy mà bị Lâm thần y khống chế trong nháy mắt!
Lâm thần y này… quá đáng sợ!
“Hả?”
Cậu Thuỷ vừa nãy cắm đầu chạy ra ngoài giờ đã quay lại nhìn. Thấy cảnh này, mặt anh ta lập tức trắng bệch ra, định bụng lập tức dùng khí công phi thật nhanh ra khỏi nhà họ Diệp.
Cậu Thuỷ thực lực cũng không tồi, nếu dồn toàn lực tăng tốc thì tốc độ có thể gần bằng vận tốc âm thanh.
Anh ta nhanh chóng tới gần cửa chính.
“Hây da!!”
Cậu Thuỷ đột nhiên thét lên một tiếng, anh ta không có ý định mở cửa mà khoanh tay trước ngực, cố gắng dùng sức tông mạnh vào cửa để thoát ra ngoài.
Nhưng ngay khi anh ta định tông vào cửa.
"Anh đi đâu vậy?"
Một giọng nói lãnh đạm đột nhiên truyền đến, sau đó một bàn tay ấn vào vai, đột ngột kéo giật anh ta về phía sau.
Sức mạnh đó không phải là thứ mà cậu Thuỷ có thể chống lại.
Vút!
Cậu Thuỷ không thể tự chủ mà bị kéo giật về phía sau, đâm sầm vào một bức tường và rơi xuống khoảng sân trống trước sảnh.
Nhà họ Diệp còn chưa kịp phản ứng đã phát hiện Lâm Chính vừa mới biến mất đã trở lại vị trí ban đầu.
Hít! !
Những người có mặt tại hiện trường há hốc miệng.
Tốc độ của cậu Thuỷ quả thực đáng sợ, nhưng tốc độ của Lâm thần y càng đáng sợ hơn!
Thời gian anh cần để kéo cậu Thuỷ lại từ cửa thậm chí không tới 0,1 giây!
Cậu Thuỷ hoa mắt, từ dưới đất bò dậy, nhìn thấy Lâm Chính ngồi ở trong đại sảnh rồi nhìn lại nơi mình đang đứng, vẻ mặt anh ta trở nên vô cùng đặc sắc
Lâm Chính hờ hững nhìn anh ta, ánh mắt bình thản, không một gợn sóng.
Cậu Thuỷ cũng không khách khí, nghiến răng nghiến lợi xoay người hướng cửa bỏ chạy.
Nhưng lần này vẫn như trước, anh ta vừa định phi ra khỏi cửa, một bàn tay khác đã đè lên vai, kéo giật anh ta về phía sau.
Bịch!
Cậu Thuỷ ngã xuống trước sảnh một lần nữa.
"Thằng khốn nạn!"
Cậu Thuỷ không chịu bỏ cuộc và tiếp tục chạy trốn.
Tuy nhiên, kết quả vẫn không thay đổi.
Điều này diễn ra năm đến sáu lần.
Mọi chuyện không dừng lại cho đến khi đầu cậu Thuỷ chảy máu và anh ta rơi vào trạng thái không tỉnh táo.